-Đoạn Vân, đầu hàng đi!
Diện mục Sử Khả Nỗ Bỉ cười trông càng dữ tợn. Từ vẻ mặt hắn có thể thấy: cho dù Đoạn Vân đầu hàng, hắn cũng sẽ không buông tha!
- Đầu hàng con mẹ ngươi.
Đoạn Vân cười lạnh một tiếng, rút đoản kiếm ra. Khi hắn vừa bụôt miệng chửi thề, đám thủ hạ liền quay sang nhìn nhìn Đoạn Vân, trong ánh mắt lóe lên không biết là sự giật mình hay kính nể.
- Sử Khả Nỗ Bỉ! Chút nữa ngươi sẽ biết đắc tội với Đoạn Vân ta, tương lai sẽ là tai nạn cho cả địa ngục! Trước mắt, ta đánh không lại Ma Thần và Ma Thần Vệ. Nhưng khi cần phải tiêu diệt các ngươi thì tuyệt đối còn dễ hơn bóp chết một con kiến!
Đoạn Vân đưa trung hoa tiểu kiếm lên trước mắt vung vẩy, năng lượng lóe ra ở đầu mũi kiếm như ẩn như hiện!
Thấy thanh kiếm vừa mới xuất hiện trong tay Đoạn Vân, Sử Khả Nỗ Bỉ cảm thấy buồn cười. Trong mắt hắn, cây tiểu kiếm trong tay Đoạn Vân tuyệt đối không hơn một cây tú hoa châm của một cô gái. Nhưng khi Đoạn Vân vung vẩy tiểu kiếm, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn vào những tia sáng ẩn hiện trên mũi kiếm. Nhưng hắn cũng không quá để ý đến chuyện đó!
Khẽ cười một tiếng, Đoạn Vân huy kiếm trực chỉ Sử Khả Nỗ Bỉ, nói với dám thủ hạ:
- Mười Thần Long đâu! Các ngươi xé xác mười tên gia hỏa sau lưng tên này cho ta. Ta muốn cho bọn chúng biết Trung Hoa của ta căn bản không phải là nơi mà loại côn trùng này có thể kiêu ngạo!
- Đoạn Vân! Ngươi thật sự quá tự đại!
Sử Khả Nỗ Bỉ cởi lưỡi hái ở thắt lưng hắn ra.
- Ngươi quả là một kẻ ngu dốt. Sử Khả Nỗ Bỉ! Chính ngươi mới là người đáng bị cười chê! Hôm nay, ta sẽ vì những người đẹp trai khắp thiên hạ chà đạp lên nhan sắc đáng phỉ nhổ của ngươi.
Đoạn Vân một lần nữa vung thanh kiếm lên, nghiêm trang nói.
- Giết ta? Trên thế giới này căn bản không ai có thể giết chết Tử Thần!
Sử Khả Nỗ Bỉ tiếp tục cười lạnh.
"Thế giới này? Hắc hắc! Xin lỗi nhé. Bổn thiếu gia căn bản không phải là người thế giới này! Còn nữa, bổn thiếu gia cũng sẽ là người tiêu diệt linh hồn ngươi!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL - thegioitruyen.com
Đoạn Vân không nói nữa. Toàn thân hắn đã vận khởi Thái Cực chân khí trong cơ thể! Vừa rồi chiến đấu với Marocco, căn bản chỉ có thể xem như khởi động. Bây giờ, đối mặt với linh hồn có cấp bậc năng lượng lớn hơn mình nhiều, cuộc chiến đấu của Đoạn Vân xem như chính thức bắt đầu!
Cấp bậc năng lượng của Sử Khả Nỗ Bỉ không đến cấp mười tám, ước chừng khoảng cấp mười bảy trung giai hay hậu giai gì đó! Còn Đoạn Vân đã sắp đột phá tới cấp mười bảy trung giai. Nói cách khác, Đoạn Vân phải đối mặt với một linh hồn cường đại cấp mười bảy đỉnh giai. Vốn linh hồn cho dù mạnh đến đâu thì đối với Đoạn Vân cũng chỉ xem như loại rau củ chờ xắt miếng. Nhưng linh hồn này thì thật sự là quá cường đại. Đoạn Vân cũng không chắc có thể chiến thắng được hắn hay không. Hơn nữa, cấp bậc linh hồn này cũng không thể định nghĩa được. Tử Thần là một vị thần nắm giữ sự tử vong! Còn mình chỉ đơn thuần là một con người.
Đoạn Vân đứng trên mặt đất, dựa vào sức mạnh của mẹ đất, trực tiếp đánh về phía Sử Khả Nỗ Bỉ. Tiểu kiếm trực chỉ vào trái tim Sử Khả Nỗ Bỉ.
Sử Khả Nỗ Bỉ cũng không thèm tránh chút nào. Hắn như không để ý tới kiếm trong tay Vân Đoạn. Thấy vậy, Đoạn Vân cười lạnh một tiếng, điều động năng lượng toàn thân, trực tiếp đưa chân khí hội tụ trên mũi kiếm!
Chú ý tới năng lượng chớp chớp trên mũi kiếm Đoạn Vân, Sử Khả Nỗ Bỉ lúc này cũng cả kinh. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm trên kiếm của Đoạn Vân nên vội vàng né tránh.
Nhưng lúc này, mũi kiếm của Đoạn Vân chỉ cách hắn chưa tới năm thước, khó có thể tránh khỏi được nữa.
Tay phải hắn liền nắm chặt lưỡi hái hướng về phía Đoạn Vân, muốn dùng vũ khí để ngăn trở kiếm của đối thủ.
Ai chẳng biết, hình lưỡi hái rất giống số 7. Nên muốn ngăn trở một kim đâm thẳng vào trái tim mình thì chỉ có thể dùng chuôi của lưỡi hái! Choang một tiếng, mũi kiếm và lưỡi hái chạm nhau! Một kích này, Đoạn Vân cũng không hề chiếm được tiện nghi gì. Cấp bậc của Tử Thần dù sao cũng là cấp mười bảy đỉnh giai, lực lượng và năng lượng đều cường đại hơn nhiều so với Đoạn Vân. Nếu không phải nhờ Đoạn Vân hiểu được Thái Cực, thì có thể nói cú đánh vừa rồi tuyệt đối đủ để hết hắn bay đi.
Sau khi biết đánh nhau trực tiếp là hoàn toàn vô vọng, Đoạn Vân trực tiếp vận khởi kiếm thức Thái Cực cuốn lấy lưỡi hái của Sử Khả Nỗ Bỉ. Mũi kiếm theo lưỡi hái trượt đi, làm cho lưỡi hái Sử Khả Nỗ Bỉ cũng với kiếm của mình như dính lại với nhau. Dựa vào lực đạo từ lưỡi hái Sử Khả Nỗ Bỉ, Đoạn Vân tiến sát vào thân thể Sử Khả Nỗ Bỉ, sau đó vung chân đá một cú vào người hắn!
Không kịp phòng ngự, Sử Khả Nỗ Bỉ lúc này bị một cước của Đoạn Vân đạp trúng ngực! Chân khí cường đại của Đoạn Vân theo cước của hắn dũng mãnh tràn vào ngực Sử Khả Nỗ Bỉ.
Một kích này, Đoạn Vân có thể thấy được kết quả từ gương mặt méo xệch của Sử Khả Nỗ Bỉ. Rất hiển nhiên, mặc dù Sử Khả Nỗ Bỉ mạnh hơn Đoạn Vân nhưng chân khí dù sao cũng là khắc tinh của linh hồn! Một linh hồn không có thân thể bao bọc thì đối diện chân khí của Đoạn Vân, cơ hồ không có lực phòng ngự gì. Một cước này đủ làm cho Sử Khả Nỗ Bỉ phải kiêng kị năng lượng của Đoạn Vân!
Sau một kích này, Đoạn Vân thừa dịp năng lượng Sử Khả Nỗ Bỉ đang rối loạn, kiếm trong tay lập tức vung lên
Cuốn lưỡi hái tới gần. Sau đó, Đoạn Vân ngửa người, từ bên phải nghiêng người lướt qua.
Ngay lúc đó, Đoạn Vân cảm nhận được cước của Sử Khả Nỗ Bỉ đang đá vào người mình. Dưới tình hình khẩn cấp, thân thể hắn gần như nằm ngang, tả chưởng vỗ xuống phía dưới, ngăn trở một cước mãnh liệt của Sử Khả Nỗ Bỉ. Còn tay phải của hắn cầm kiếm trực tiếp chém vào cánh tay Sử Khả Nỗ Bỉ!
Ầm! Cước của Sử Khả Nỗ Bỉ tiếp xúc với bàn tay Đoạn Vân, thần lực của Tử Thần va chạm với chân khí của Đoạn Vân! Còn kiếm trên tay phải Đoạn Vân cũng đã chém tới cánh tay Sử Khả Nỗ Bỉ!
Rắc...Vèo! Hai tiếng va chạm vang lên! Cổ tay Đoạn Vân bị trật gân! Còn Sử Khả Nỗ Bỉ thì thảm hơn nhiều, cánh tay bị tiểu kiếm chứa đầy chân khí chém rơi!
Vì một cước của Sử Khả Nỗ Bỉ hướng lên trên, do đó Đoạn Vân phải lấy cứng đối cứng nên bị một cước đá bay. Thân thể của hắn lúc này bay lên cao, đem theo nửa cánh tay phải đang nắm lưỡi hái của Sử Khả Nỗ Bỉ!
Sau khi ổn định thân hình, cảm nhận được sự đau đớn ở cánh tay trái, Đoạn Vân vặn lại khớp ở cổ tay, rồi nhanh chóng dùng chân khí chữa trị. Sau khi tất cả đều đã hoàn hảo như lúc ban đầu, Đoạn Vân cầm nửa cánh tay và lưỡi hái của Sử Khả Nỗ Bỉ ném vào Thái Cực đồ!
Sử Khả Nỗ Bỉ mất cánh tay, lúc này vừa hận vừa sợ Đoạn Vân! Hắn đã ý thức được sức mạnh của Đoạn Vân. Vậy là trong các giới, đã xuất hiện một người có thể giết chết mình! Cái quan trọng nhất là, mình lại trở thành địch nhân của tên này! Ngực đau đớn, cánh tay bị chặt mất, điều này là chứng minh trực tiếp nhất - Đoạn Vân có thể giết chết hắn! Có thể làm cho mình cảm nhận được đau đớn, có thể gây ra thương tổn cho mình, chặt bỏ cánh tay mình, như vậy nhất định có thể chặt đầu mình! Tấm thân bất diệt của mình trước mặt Đoạn Vân đã không còn là bất tử bất diệt nữa rồi.
Đoạn Vân và Sử Khả Nỗ Bỉ chỉ chiến đấu có một hiệp, lúc này đã coi như phân cao thấp! Sử Khả Nỗ Bỉ đánh trật tay Đoạn Vân, nhưng Đoạn Vân lại không cần đến năm giây chữa trị xong cánh tay. Một cước Đoạn Vân đá trúng ngực Sử Khả Nỗ Bỉ, làm cho năng lượng Tử Thần rối loạn dị thường, hơn nữa một kiếm chém bay một cánh tay của Sử Khả Nỗ Bỉ! Rất hiển nhiên, trận này Đoạn Vân chiếm cứ thượng phong.
Một kích qua đi, sau khi ổn định thân hình và điều chỉnh nội tức, Đoạn Vân một lần nữa vọt tới! Lần này, đối thủ của mình đã không còn lưỡi hái, cũng không có tay phải. Trong mắt Đoạn Vân, tên gia hỏa này đúng là con dê đợi hắn tới mổ!
Đoạn Vân thấy kiếm khí không có tác dụng nhiều với linh hồn cường đại này. Hắn muốn sử dụng kiếm tràn ngập năng lượng chân khí cường đại để đâm thủng trái tim tên gia hỏa này, hoặc trực tiếp chặt cái đầu to đùng của hắn!
Đoạn Vân đáp xuống, lúc này khoảng cách với tên gia hỏa từ trăm thước trong nháy mắt biến thành không đến năm thước. Kiếm của Đoạn Vân đã giơ lên, hắn muốn chém chết ngay tên gia hỏa từng đại ngôn muốn cướp đàn bà của mình!
Lúc này, Sử Khả Nỗ Bỉ đột nhiên lội ra một cái bát nhỏ. Một cái bát nhỏ có miệng tròn đường kính đại khái hai mươi li! Hơn nữa, Đoạn Vân còn thấy trên mặt Sử Khả Nỗ Bỉ nụ cười quỷ dị!
Một cái chén bể, xuất ra để xin cơm à? Mặc dù cảm thấy nụ cười trên mặt Sử Khả Nỗ Bỉ rất quỷ dị, nhưng Đoạn Vân cũng không quá để ý. Hắn không hề giảm đà tấn công tên gia hỏa này. Kiếm trong tay hắn vẫn chém về phía thân thể Sử Khả Nỗ Bỉ.
Nhưng khi Đoạn Vân cách Sử Khả Nỗ Bỉ không đến ba thước, đột nhiên một lực hút cường đại từ cái chén bể đó phát ra. Đồng thời cái bát nhỏ đó lại lớn lên một cách quỷ dị, đánh về phía Đoạn Vân! Hào quang chợt lóe lên, lúc này Đoạn Vân đột nhiên biến mất!
Phía bên kia, cuộc chiến giữa mười Thần Long và năm con rồng năm đầu địa ngục và năm siêu khô lâu đã cơ bản chấm dứt. Năm con rồng năm đầu địa ngục trực tiếp bị năm Thần Long xé xác, con nào cũng nát bấy! Năm tên gia hỏa này, đương trường đã hoàn toàn tử vong. Năm khô lâu kia cũng có kết quả như vậy. Thân thể năm bộ xương khô bị mười Thần Long phá nát, còn linh hồn họ cũng bị đánh tan.
Lúc này, Sử Khả Nỗ Bỉ nâng bát nhỏ trong tay hắn lên cười to nói:
- Ha ha, Đoạn Vân ơi là Đoạn Vân. Ngươi là khắc tinh của ta thì sao chứ? Trong cái chén linh hồn của ta, cho dù ngươi mạnh hơn ta thì cũng chỉ có thể là một con thú chờ ta xẻ thịt! Linh hồn Chủ thần? Linh hồn Thần Vương? Hừ, linh hồn bí pháp của ta sớm đã vượt qua những cảnh giới này rồi!
Khi thấy mười thủ hạ nằm trên đất, hắn vô cùng phẵn nộ nhìn về phía đám thủ hạ Đoạn Vân:
- Không ngờ, lực chiến đấu mấy tên thủ hạ phế vật của Đoạn Vân lại ghê gớm như vậy! Các ngươi giết thủ hạ của ta thì đồng dạng cũng sẽ chết.
Nhưng mười Thần Long và năm ma sủng nhìn hắn với ánh mắt có chút kỳ quái. Ánh mắt của họ như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ hoặc là một thằng khùng!