An trí xong đám cự thú hồng hoang, Đoạn Vân mang theo thủ hạ tiếp tục hướng về phía nam.
Dân số của các chủng tộc ở đây đại khái khoảng mười vạn tộc dân, thực lực trung bình đại kiếm sư cấp tám. Những chủng tộc sống trên cát này có ưu thế tại sa mạc Tử. Để đối phó với bộ tộc Sa nhân, Đoạn Vân điều năm mươi vạn đại quân Nanh Sói tới, mang theo đủ không gian trang bị. Dưới đợt càn quét của năm mươi vạn đặc chủng Nanh Sói có thực lực kiếm thánh, những chủng tộc dã man trong sa mạc bị quét sạch sẽ. Bởi vì, Đoạn Vân phát hiện những chủng tộc này có trí tuệ rất thấp, hơn nữa còn rất man rợ và thực lực kém. Nên Đoạn Vân đã dùng một loại phương thức trực tiếp, bắt toàn bộ mười vạn sa nhân lên. Sau đó biến toàn bộ sa nhân tộc thành nô lệ binh. Đám Sa Nhân tộc hóa ra thích thân phận này. Bởi vì làm nô lệ binh của Đoạn Vân, họ sẽ vĩnh viễn thoát khỏi cảnh hàng ngày đều có nguy cơ bị chết ở sa mạc Tử Vong. Những nô lệ binh này, dưới cây gậy và củ cà rốt của nhân loại, đều trở thành lương dân chân chính.
Nam bộ sa mạc Tử Vong, Đoạn Vân gặp được họ hàng Long tộc - Thằn lằn đất. Thông qua nghiên cứu, Đoạn Vân cuối cùng biết vì sao Long tộc lại bị cho là thằn lằn.
Thằn lằn đất, thân dài mười thước, hơi giống với Địa Hành long, nhưng dài hơn. Những con thằn lằn đất này có thực lực không mạnh lắm, thực lực đại khái ở cấp tám. Ngoài ra, gân mạch của họ rất kém, dùng Tẩy Tủy Đan không thể làm cho họ phát sinh tiến hóa được. Đối mặt với chủng tộc như vậy, Đoạn Vân sẽ làm sao? Giết lấy ma tinh? Hay là thu phục họ?
Trước tiên cứ giữ lại để luyện binh, rồi sau này thu phục. Cứ như vậy, dưới sự càn quét của một nhóm tướng sĩ Nanh Sói khác, gần mười vạn thằn lằn đất đã trở thành tù binh. Còn sau khi trở thành tù binh, bọn chúng đều trở thành sủng vật của đám Sa Nhân nô lệ binh. Nói cách khác, thông qua đám Sa Nhân nô lệ binh, Đoạn Vân cũng làm cho đám thằn lằn đất này phát huy tác dụng nhất định. Bọn người kia tương lai sẽ là một nhóm vũ lực để chống lại cuộc xâm lăng của Ma tộc sau này.
Thông qua phương thức này, Đoạn Vân cũng cơ bản thu phục hết những thế lực chủ yếu bên trong sa mạc Tử Vong. Thấy cả vùng sa mạc này quả là quá hoang vu, hắn bèn sai Thần long Âu Đặc Tư làm mưa ở đây vài ngày. Sau đó lại sai Tinh Linh nữ thần Tina thi triển thần tích trên vùng sa mạc - Dùng suối Sinh Mạng tiến hành lục hóa. Vừa đúng lúc mùa xuân đang tới, vạn vật sinh sôi, thích hợp cho các loại cây phát triển, một nhóm Tinh Linh gia tộc và đám người khổng lồ thích cây cối được cử tới đây, ươm mầm giống cỏ cây trên vùng sa mạc, thậm chí có vài địa phương còn xuất hiện những rừng cây nhỏ. Những cây lớn tán rộng được trồng khắp nơi, giống như một đội ngũ binh lính dày đặc, phòng thủ cho biên cương của nhân giới. Sau này, sa mạc Tử Vong được hậu nhân gọi là hòn ngọc Sinh Mạng.
Ra khỏi sa mạc Tử Vong, Đoạn Vân mang theo đám thủ hạ tới một giải đất mang tên sa mạc Gôbi. Toàn bộ nơi này được bao phủ bởi một vẻ thê lương, ảm đạm. Đây còn là một đại hiểm địa. Một đại hiểm địa của nhân loại. Nơi này có một số lượng rất lớn loại kiến ăn thịt người.
- Lão Đại, đối với những con kiến này, chúng ta sẽ xử lý ra sao đây? Mấy con kiến này giai vị không cao, hơn nữa trên bản đồ còn có ghi ra mười tổ kiến lớn.
Tiểu Phi Hiệp hỏi Đoạn Vân.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói:
- Yên tâm, chúng ta chỉ cần thu phục Kiến Hoàng là được. Mấy con kiến be bé khác cũng sẽ thành quân đội của chúng ta. Đến lúc đó, đám kiến này tuyệt đối là một đại quân chống đỡ Ma tộc cho chúng ta.
- Lão Đại, ta thấy mấy con kiến này không nhỏ chút nào. - Liếc một tổ kiến phía trước, Đạt Nhĩ Ba vẻ mặt hứng thú nhìn Đoạn Vân.
Đích xác, cái con kiến be bé mà Đoạn Vân vừa nói không nhỏ chút nào. Những con kiến này, mỗi một con đều to bằng một con ma mã (con ngựa dùng ở đây) bình thường. Hơn nữa, thân cao hai thước, sáu cái chân dài ngoằng, tốc độ còn có thể nhanh hơn ma mã nhiều.
Nhìn một con kiến chạy rất nhanh dưới chân, Đoạn Vân chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười thật to. Vậy là vấn đề tọa kỵ cho Nanh Sói đại quân đã được giải quyết hơn phân nửa rồi. Ha ha.
- Lão Đại, không thể nào? Ngươi muốn dùng món đồ này làm tọa kỵ hử? - Nhìn đám kiến dày đặc dưới chân, Tiểu Phi Hiệp hơi giật mình nói.
Mắt chăm chú nhìn những con kiến khổng lồ dưới chân, Đoạn Vân cười nói:
- Sao? Không được à? Phải biết rằng, những con kiến phía dưới, một con kiến bình thường cũng có giai vị cấp tám rồi. Còn đám kiến đội trưởng cho đến kiến tướng có thực lực cửu cấp hoặc hơn. Ngươi nhìn xem, bọn chúng vừa ổn trọng vừa có tốc độ siêu nhanh, có thể vượt núi băng rừng, lực phòng ngự siêu cường. Đó chẳng phải là tọa kỵ tốt nhất cho thủ hạ đại quân của ta sao? Ta đang buồn vì ba trăm vạn tướng sĩ Nanh Sói đang thiếu tọa kỵ đây. Xem ra, những con kiến đáng yêu này có thể cung cấp cho bổn thiếu gia không ít tọa kỵ xịn. Ha ha.
Lúc này, Diệp Cô Thành nhíu mày nhìn Đoạn Vân nói:
- Thiếu gia! Ta thấy nếu muốn thu phục những con kiến này cũng không dễ dàng đâu. Nơi này còn có cao thủ.
Đoạn Vân cười vẻ đã biết, nói:
- Ta cũng đã nhận ra rồi. Từ khí tức đó, bọn chúng hẳn là Thần của đám kiến này. Đi, chúng ta trước tiên gặp cái đám gia hỏa này trước.
Nói xong, Đoạn Vân tạm thời bỏ qua việc hâm mộ ý tưởng dùng kiến làm tọa kỵ, mang theo đám thủ hạ hướng tới một dải đất bằng phẳng xa xa.
Tới một khoảng đất nhìn qua một bình nguyên mênh mông, Đoạn Vân mang theo đám thủ hạ dừng lại.
- Lão Đại, tên gia hỏa đó ở đây à?
Nhìn bình nguyên trống trải, Đạt Nhĩ Ba hỏi Đoạn Vân vẻ nghi hoặc
Đoạn Vân khép hờ hai mắt nói lạnh lùng: " Dưới đất ".
Ngay sau đó, dưới ánh mắt ra hiệu của Đoạn Vân, Phì Tử, đầu đại địa chi hùng lại một lần nữa làm một cú công kích mặt đất.
- Ai dám giương oai ở địa bàn của kiến thần đại nhân.
Sau một trận rung trời chuyển đất, mười con kiến phá thổ chui ra.
- Oa, lão Đại, ngươi lại phát tài rồi. Mấy con đó một thân hắc giáp, nếu dùng làm khôi giáp thì tuyệt đối có chất lượng siêu cường.
Nhìn vài con kiến kềnh càng thực lực cấp mười hai trước mắt, Tiểu Phi Hiệp cười nói với Đoạn Vân. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - thegioitruyen.com
Đoạn Vân cười cười, nói:
- Nếu thần của kiến cũng chỉ có vài tên thủ hạ như thế này, vậy thì kém quá? Lần này tới đây, xem ra thật sự đơn giản rồi. Phía dưới có một không gian ngầm thật lớn. Hơn nữa, không gian ngầm này, hẳn còn có rất nhiều cao thủ kiến giới. Không ngờ chỗ hoang vu này lại còn có nhiều cao thủ như vậy.
- Vừa rồi ai tiến hành công kích kiến giới?
Con kiến đầu lĩnh quay về bọn người Đoạn Vân dùng ngôn ngữ tiền sử mà gào lên.
Đoạn Vân cười cười, đáp lại:
- Là ta. Ở đây các ngươi có kiến Thần, xin ngươi gọi kiến thần của các ngươi ra đi.
- Kiến thần đại nhân ngươi nói muốn gặp là được sao? Không đúng, nhân loại này làm sao có thể nói được thú ngữ tiền sử? Chẳng lẽ ngươi là Thần giới?
Nhớ ra vấn đề này, tên kiến đội trưởng lúc này vô cùng hoảng loạn. Còn những con kiến khác cũng phát run.
Xem ra những con kiến này rất e ngại Thần giới. Nhưng từ sự e ngại Thần giới đó, Đoạn Vân dám khẳng định một việc, đó là những con kiến này không dễ trêu. Dù sao, không phải ai cũng có tư cách e ngại Thần giới. Đám kiến này e ngại Thần giới, vậy nói cách khác, những con kiến này hẳn là là có thực lực nhất định.
- Lão Đại, chúng ta trực tiếp công vào nhé.
Đạt Nhĩ Ba lúc này nói với Đoạn Vân. Nhưng hắn bị Đoạn Vân lườm một cái im bặt.
- Ta bảo ngươi đi gọi kiến thần của các ngươi thì mau đi đi. Nếu không, ta tiêu diệt ngay cái ổ nho nhỏ này cho ngươi xem.
Đoạn Vân có vẻ đã nổi giận. Trong khi nói, Đoạn Vân còn phát ra uy áp.
Đoạn Vân dù sao cũng có tới mười mấy nô lệ cường giả có thực lực Chân thần hậu giai, dù là chỉ mượn chút uy áp, cũng đủ để làm cho đám tiểu lâu la cấp mười hai đau đớn không chịu nổi. Sau một trận uy áp của Đoạn Vân, hơn mười con kiến như vừa qua bên bờ sinh tử, lui về huyệt động với vẻ khủng hoảng.
Kỳ thật, Đoạn Vân sở dĩ cần làm như vậy là muốn gài thần thức ấn ký vào tên kiến đội trưởng, sau đó để thần thức mình đi theo tên kiến đội trưởng đó gặp thần kiến kia xem sao. Có thể là bị vị kiến thần hạ một vài cấm chế, nên thần thức Đoạn Vân căn bản không thể lan sâu xuống dưới thế giới ngầm ở đó.
Thông qua thần thức gắn vào kiến đội trưởng, cũng tương đương với một đôi mắt đặt trên người kiến đội trưởng, Đoạn Vân đã thấy được cung điện ngầm của kiến giới.
Rất rộng, hầm ngầm ngang dọc đầy những thông đạo, cũng có rất nhiều con kiến, hơn nữa thực lực những con kiến này đều không kém.
Sau khi tới lui một chặp trong mê cung, tên kiến đội trưởng đi tới một đại điện.
Trong đại điện kiến, trên ghế thủ tọa có một quái vật đầu người thân kiến. Hơn nữa, đầu người lại có một khuôn mặt tuyệt đẹp. Hừ, trên người một con kiến lại mọc ra một đầu người xinh đẹp như vậy, loại hiện tượng này đích thật quá kinh khủng. Chẳng lẽ đây là loại kiến người? Còn thực lực của vị này cũng rất khá, đạt tới Chân thần trung giai.
Hai bên đại điện, tổng cộng có chín con kiến rất lớn đang đứng cung kính. Chín tên gia hỏa này, lại cũng đầu người thân kiến, có nam có nữ. Bọn chúng đều có thực lực Chân thần sơ giai.
Mẹ kiếp, kiến mà như vậy sao. Thế giới này có phải là quá điên cuồng không?