Đông Nhật Dương là một người đàn ông kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông hoàng kim này lại là một kẻ cuồng công việc. Có không ít đàn bà tự dâng đến miệng anh, nhưng anh thật sự không thèm liếc nhìn một cái. Không phải anh không có hứng thú với đàn bà, chỉ là anh sợ “bẩn”. Kết hôn? Anh không phản đối kết hôn. Đối tượng xấu đẹp ra sao cũng được, chỉ cần nhìn thuận mắt là được.
Cơ mà Thủy Y Mễ này lại quá vô sỉ đi, lại dám khoe khoang với mọi người rằng, đồng ý lấy anh không phải vì phẩm chất tốt đẹp của anh, không phải vì anh có nhiều tiền mà đơn giản là trông “ngon mắt” Thực quá vô sỉ, quá biến thái rồi. Cư nhiên coi anh là đồ ăn của cô ta sao? Cô gái Thủy Y Mễ này quả thật không có lấy một điểm quyến rũ mà cứ thế hấp dẫn anh, thu hút anh, khiến thú tính độc chiếm của anh muốn ngừng mà không ngừng được.
Anh mỗi lần đều nghĩ, ngày nào cũng được lên giường với cô thật tốt. Mà tốt nhất là thế, tốt nhất là cả đời này anh đều không buông tay, cứ thể trói buộc cô, thậm chí đến chết cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Bình luận truyện