Edit + Beta: Rùa_Nhỏ_Ít_Nói
"SHIT—— đây là cái gì !!!"
Sáng sớm, khi những ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi qua khe cửa sổ, bỗng... một tiếng bạo rống vang lên len lỏi khắp mọi ngõ ngách của căn nhà.
Toàn thân người đàn ông chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót màu đen đứng nhìn chằm chằm cái thứ nhu nhúc đen kịt cả tủ quần áo lẫn bức tường, gương mặt tuấn tú tối đen như than, gió nhẹ thổi qua mở toang cửa sổ, mang theo tầng tầng lửa giận.
Ông lão, bà lão bên cạnh a a hai tiếng, lật qua lật lại, tiếp tục ngáy ngủ.
Chàng trai bên cạnh gần đây luyện giọng, giọng hát tron trẻo, người già, gần đây có chút ù tai, thật là may, thật là may!
Căn phòng nhỏ dưới khúc ngoặt cầu thang nhà họ Hoắc bịch hai tiếng nhanh chóng mở, bộp một tiếng cửa mở, rầm một cái đóng ngược lại, tóc lão quản gia đã nửa bạc, mặc một bộ quần áo màu xám tro chạy một cái thoáng qua, tốc độ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, khó trách ông lão bên cạnh mấy ngày nay mắt nhỏ lúc nào cũng híp lại vừa hâm mộ vừa ghen tỵ mà nói: Ông Trương bên cạnh đúng là số tốt có được một ông chủ tốt, ngày ngày được tẩm bổ, chạy nhanh như vậy, không biết đã ăn bao nhiều đồ dinh dưỡng.
"Thiếu, thiếu gia, sao....sao vậy?" Một tay chống eo, há mồm hớp vài ngụm không khí, mắt đầy sương mù bây giờ mới tỉnh táo. Mồ hôi trên trán tí tách rơi xuống đất.
Trong lòng than vãn: Ông chỉ xin nghỉ mấy ngày để trở về xem thằng cháu nội thôi, vậy mà khi trở lại tính tình thiếu gia lại thay đổi thành như vậy, ba ngày hai bữa lúc nào cũng rống, đương nhiên người khổ nhất chính là ông rồi, chạy tới chạy lui, chỉ sợ sai sót cái gì, vừa nghe tiếng hô, lập tức phản xạ có điều kiện chạy tới, không cần biết ông đang say giấc ngủ hay bị táo bón ( Rùa: Khổ cho ông quá =)) ) .
Người đàn ông vẫn như cũ nhìn chằm chằm tủ quần áo không nói lời nào, trầm mặc đến đáng sợ.
"A! Thiếu gia, trước, trước tiên nên mặc quần áo đã có phải hay không." Vóc dáng thiếu gia nhà ông quả thật rất đẹp..., nhưng, nhưng, nhưng đây là ban ngày, trần truồng như vậy không tốt đâu! (Rùa: Anh ý có mặc sì-líp đen mà =)) )
". . . . . ." Người đàn ông trầm mặc đứng yên cuối cùng cũng có phản ứng, xoay người lại, gương mặt tuấn tú tức giận đến vặn vẹo lộ ra khí lạnh bắn thẳng về phía lão quản gia.
"Quản gia Trương, ông tới rất đúng lúc, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra đi!" Từng chữ như một vòng băng quấn quanh ông, làm lão quản gia run cầm cập.
"Vâng?" Vẻ mặt quản gia đầy nghi hoặc loạng choạng người đi tới, thò đầu ra nhìn về phía tủ quần áo đang mở, mắt lão quản gia trừng lớn, miệng đóng đóng mở mở, a a a khẽ gọi, nói cho đúng là một câu cũng không đầy đủ.
Những thứ đen sẫm nho nhỏ đang nhúc nhích đó là———— con kiến?
"Kiến, con kiến, sao... sao... sao... sao lại có kiến?"
Căng thẳng nhìn bộ tây trang màu đèn, gấp gọn gàng ngay ngắn. . . . . . Đều bị kiến đen bò qua bò lại.
Ông còn nhớ rõ, bộ tây trang màu đen này của thiếu gia hình như là từ Anh quốc dùng máy bay chuyển về, người kí đơn nhận hàng chính là ông, hết mấy vạn đó!
Chuyện này. . . . . . Bộ tây trang đó quả thật rất đắt.
"Ông hỏi tôi, tôi đi hỏi ai !."
"Dạ dạ dạ. . . . . ."
Xong! Xong rồi, thiếu gia lại muốn rống lên.
"Ông làm quản gia kiểu gì, trong nhà có kiến cũng không biết. . . . ."
Quả nhiên. . . . . .
". . . . . ." Thân thể nhỏ bé của lão quản gia tận lực co lại, co lại, co lại, liền muốn co lại đến khi biến mất thì thôi.
"Aaaaa ——"
Theo tiếng thét chói tai, cơ thể nhỏ nhắn lắc lắc, đông đông chạy vào, tay nhỏ bé đẩy, mắt to chớp nhìn về phía tủ quần áo, lập tức, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, hít hít lỗ mũi, mắt to đen láy nháy lại nháy, mấy chốc hốc mắt đỏ lên, nước mắt đổ rào rào rơi xuống, oa một tiếng khóc lớn: "Oa —— Nhiên giấu đường đường (*) kĩ như vậy, vậy mà vẫ bị mấy con kiến ăn mất ——"
(*) Đường đường: Kẹo ngọt, bánh ngọt,... đồ ăn ngọt.
". . . . . . . ."
"Pực ----- pực!"
Lão quản giống như có thể nghe thấy tiếng dây thần kinh của thiếu gia đang đứt.
"Hu! Đường đường, đường đường, con kiến mau trả lại đường đường, đánh chết nhà ngươi, . . . . A? A. . . . . . Cha. . . . . ."
Càng nghĩ càng khổ sở, Hoắc Nhiên liền cầm cái thứ ngay cạnh đập đập kẻ đầu sỏ ăn mất đường đường, đập, đập, lại đập, bỗng nhiên cảm thấy mình bị nhấc lên.
"Đó là điện thoại di động của ta!" Cắn răng, nhìn chằm chằm tiểu ác ma bị mình xách lên, Hoắc Lôi từng chữ từng chữ một nói, gương mặt tuấn tu đen như Bao Công (*).
(*)Bao Công tên thật là Bao Chửng (11 tháng 4 năm 999 - 20 tháng 5 năm 1062, chữ Hán: 包拯; 999–1062), tự Hy Nhân (希仁). Ngoài ra, ông còn được gọi là Bao Thanh Thiên, Bao Thị Chế, Bao Hắc Tử, Bao Học Sĩ hay Bao Long Đồ. Ông nổi tiếng là một vị quan "thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, không khiếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình" dưới thời hoàng đế Tống Nhân Tông(1022-1063)
"Hu ——" Cậu bé vẫn chưa biết mình làm sai chuyện, nhìn thấy cha, bổ nhào đến, lời nói tốt cáo không rõ ràng: "Cha, cha, con kiến láo, con kiến điên, nó ăn hết đường đường. . . . . ."
Hu! Con kiến ghê tởm, tao gọi cha đập chết bọn mi.
Tay dài vươn ra, giơ lên bộ mặt nước mắt nước mũi của tiểu quỷ xa xa"Mi đem bánh kẹo giấu trong quần áo của ta?"
Nếu như có thể, hắn càng muốn mở cửa số ném cái thứ trên tay đi thật xa .
Hắn thề, hắn rất muốn.
"Hu, đường đường, đường. . . . . . A, a. . . . . A. . . . . ." Tiểu quỷ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, phát hiện có điều không đúng.
Sắc mặt cha thật khủng bố!
"Con...con, con. . . . . ."
Hu! Sao có thể nói ra ! Rõ ràng giấu đường đường rất tốt, ông Trương nói trẻ nhỏ một ngày chỉ nên ăn một cái bánh, không được ăn nhiều, Hoắc Nhiên nó giấu đã lâu. Sợ bị phát hiện còn đặc biệt giấu trong tủ quần áo của cha.
Hu! Con kiến ghê tởm, con kiến đáng chết, đều là bọn mi hết!
"Hả?"
"Con...con, ông Trương, ông, nói, nói không thể, không thể ăn. . . . ." Cổ bé rụt lại, mắt to sợ hãi a a nhìn chung quanh.
"Hả?" Mắt lạnh bắn về người đang chọt dạ, lưng lão quản gia không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này thông mình như vậy, khó trách gần đây không thấy bé tìm bánh kẹo.
Tủ quần áo của thiếu gia, ai dám lục !?
"Thiếu, thiếu gia, là, là tôi sai, nhỏ, thiếu gia còn nhỏ không hiểu chuyện, coi như không có gì đi!” Kiên trì, lão quản gia rụt rè nhìn người nào đó trong mắt đầy tia lửa.
Mặc dù thiếu gia không thừa nhận ba đứa nhỏ là con của mình, nhưng chúng lại rất đáng yêu, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn yêu thương, mặc kệ bọn chúng có phải con thiếu gia hay không, nhìn ba đứa nhỏ không cha không mẹ thật đáng thương , người nào có thể nhẫn tâm nói lời nặng lời đây, mặc dù, ba đứa đều bướng bỉnh một chút xíu, nhưng dù sao vẫn là trẻ con mà!
"Nhiên Nhiên, mau xin lỗi thiếu gia." Ông hướng Hoắc Nhiên dùng sức nháy mắt, hi vọng cậu bé có thể hiểu được khổ tâm của ông.
"Vâng, vâng, vâng!" Cái đầu nhỏ dùng sức gật lại gật, mong có thể mau chóng chạy về phòng, nhìn cha thật kinh khủng.
"Cha, thật xin lỗi, con cũng không muốn giấu đường đường trong quần áo cha đâu !" Hu! Thì ra giấu trong quần áo sẽ bị kiến ăn hết! Bé không muốn đâu!
". . . . . ."
Sắc mặt Hoắc Lôi vẫn như cũ, rất khó nhìn.
Trong đầu không ngừng nhớ lại mười hai ngày khủng bố vừa qua, cùng với bây giờ mu bàn tay ẩn ẩn đau.
Muốn bỏ cũng không bỏ được, vốn cho là sẽ bỏ được, ai ngờ. . . . . .
Người phụ nữ ghê tởm, không ngờ bốn năm không thấy, căn bản chính là trả thù riêng.
Bốn năm trước nói cái gì mà, đúng, Hoàng Kiểm Bà (*) dài dòng.
(*) Hoàng Kiểm Bà: Chỉ những người phụ nữ có chồng nói nhiều, lắm lời hay dài dòng, lắm chuyện.
Còn hiện tại?
Bạo lực, cay độc, ác nghiệt. . . . . .
Nhìn cha đi vào cõi thần tiên ( Rùa: Bó tay =)) ), cái đầu nhỏ không ngừng lắc qua lắc lại, con ngươi đen láy không ngừng chuyển động.
"Cha, con biết sai rồi, con không bao giờ giấu trong quần áo nữa, lần sau con sẽ giấu trong chăn của cha." (Rùa chết cười với thằng bé :D3 :D3 :D3 )
". . . . . . ."
Một người đàn ông nổi trận lôi đình. . . . . . . .