Edit: co_ua_vang.
Beta: Rùa_Nhỏ_Ít_Nói.
Chờ sau khi tất cả đã yên tĩnh thì trời cũng bắt đầu tờ mờ sáng, Dạ sắc mệt mỏi nhìn về phía giường bệnh, trên đó có một người đàn ông không biết đang ngủ hay hôn mê.
" Em cứ như vậy đem một người bị thương ném ra? "
Lúc nhận được điện thoại chạy tới thì nhìn thấy người đàn ông này đã hôn mê, mặc dù làm bác sĩ đã thấy qua nhiều loại tình huống khác nhau nhưng tình huống này cũng tránh không khỏi ngây người tại chỗ.
Người này, chảy mất không ít máu, băng trắng như tuyết quanh người sớm đã chuyển thành màu đỏ, dù đã lâm vào tình trạng hôn mê thì chân mày vẫn như cũ nhíu chặt, cho dù tóc có che kín khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt thì sự phòng bị nồng nặc vẫn có thể cảm nhận được.
" Anh ta làm hỏng điện thoại của tôi." Nghĩ đến điện thoại của mình cứ như vậy bị hắn ta làm rơi vỡ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ —— cầm dao mà đâm chết hắn.
" Như vậy sẽ rất dễ xảy ra án mạng." Thân Cảnh lắc đầu một cái, trong giọng nói cũng không có quá nhiều trách cứ.
Đối với vị học muội này, hắn hiểu rõ, đối với người khác, từ trước đến giờ, thứ cô không cần nhất chính là sự đồng tình.
Khi một bác sĩ quá do dự thì sẽ chỉ tự làm tổn hại đến mình, mỗi ngày có lẽ cũng sẽ phải đối mặt với sinh ly tử biệt, tiếp nhận cũng tốt, không chấp nhận cũng không sao.
Cho nên mới nói, cô ấy rất thích hợp làm bác sĩ.
Không thể nói là vô tình, vô tâm, nếu như mỗi ngày đều phải đối mặt mà cũng không cố gắp tập thành thói quen, thì đừng nói đến việc chưa ệnh cứu người.
Chỉ là, Tiểu Dạ so với những người khác.... .....
Ha ha! Cũng không có gì, chẳng qua là......
" Dù sao anh ta cũng muốn chết." Mắt phượng nhàn nhạt hướng người trên giường quét một cái.
Cô cũng không có quên, khi đèn điện mở lên —— thảm nhà đắt giá của cô, cứ như vậy mà hỏng.
Cửa sổ trên mái hiên cũng có vết máu, cửa chính lại sạch sẽ khác thường, người đàn ông này, chính là leo từ cửa sổ đi vào, trên này là tầng mười đó! Rất có bản lĩnh. Bị thương nặng đến vậy mà có thể trèo lên đến đây, nhỡ ngã xuống thì cũng không liên quan gì đến cô.
"... ......"
Trong phòng bệnh, yên lặng ngắn ngủi rất nhanh biến mất, Thân Cảnh vô lại cười một tiếng.
" Tiểu Dạ, cần báo cảnh sát không?"
"Báo cảnh sát làm gì?" Nhìn lại người đang nằm trên giường, cô chán ghét nói.
"... .....Vết thương của hắn là do đạn bắn." Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn cũng nói ra.
Dù sao cũng là vết thương do đạn bắn, nói không chừng có cái gì đó.....
Hắn không muốn vì một người không quen sẽ gây ra phiền toái lớn cho bệnh viện và Tiểu Dạ.
Dù sao cũng là một người không rõ danh tính, hơn nữa còn bị thương.
"Vậy thì sao, đây là chuyện của hắn, không liên qua gì đến tôi, tôi không muốn tự tìm phiền toái."
Báo cảnh sát? Cô nghĩ cũng không nghĩ, cảnh sát tới thì phải làm gì, không phải lôi thôi dài dòng chuyện này chuyện kia sao , thân là Viện trưởng của một bệnh viện, người gách chịu nhất định sẽ là mình, cô xin miễn, vì một người xa lạ mà nhận lấy phiền toái như vậy, lqd chi bằng bây giờ đi ngủ bù còn tốt hơn. Chuyện của hắn ta, cứ để tự hắn giải quyết.
" Vậy, nếu là......" Thân Cảnh vẫn không yên tâm.
" Quản hắn làm cái khỉ gió gì, chờ hắn tỉnh lại rồi tự mình giải quyết đi, a, đúng rồi, tại sao còn chưa tỉnh?"
" Vừa lấy đạn ra, chưa hết tác dụng của thuốc tê, nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh."
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, Thân Cảnh tính thời gian, cũng không lâu lắm, thuốc tê cũng sắp hết rồi.
" Được rồi! Tỉnh thì đừng quên xem xem hắn ta có tiền hay không, không có liền đá ra, hừ, làm hỏng điện thoại tôi."
Cảm thấy bả vai đau nhức, cô liền quyết định trở về phòng ngủ bù.
" Ha ha! Em đó. . . . . ."
Hắn tươi cười dõi mắt theo bóng lưng màu trắng, theo sau cô ra khỏi phòng bệnh.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, người đàn ông đang nằm trên giường bệnh hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt cũng chậm rãi lỏng ra, tâm tình cảnh giác rốt cuộc hoàn toàn buông lỏng xuống.
Biết đây không phải là thời điểm có thể hoàn toàn thư giãn, thế nhưng không hiểu tại sao, cảm giác bản thân rất thoải mái.
Tác dụng của thuốc tê sắp hết liền cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo, tâm tình vừa buông lỏng, mệt mỏi theo sát mà đến, lần này lqd là thật sự ngủ thiếp đi.
Ai cũng không có chú ý, chăn mỏng , băng trắng cuộn chặt thay đổi máu đỏ, trong tay nắm chặt mảnh kiếng(*) vỡ, theo tiếng đóng cửa, bàn tay quấn băng dính máu buông lỏng mảnh kiếng (*) vỡ rơi xuống đất.
(*) Mảnh kiếng: Một mảnh của màn hình điện thoại bị vỡ.