“Gia gia, là bạc vụn a.” Âm thanh non nớt kia có vẻ rất là hưng phấn.
“Tiền của ai? Khụ khụ khụ...... Nhất định là ai đó làm rớt!” Lão giả miệng lưỡi nghe có chút nôn nóng.
Giọng nói non nớt kia lại truyền đến: “Chắc không phải đâu, nhất định là ông trời thấy chúng ta đáng thương liền đem bạc cho chúng ta.”
“Con đừng có nói nhảm, tiền tài là vật ngoài thân, huống chi muốn...... Muốn tiền thì phải dựa vào đôi tay mình đi kiếm, không thể...... Khụ khụ khụ, không thể chơi bời lêu lổng không có chí tiến thủ...... Khụ khụ khụ.” Giọng nói của ông lão run rẩy, dường như đang cố hết sức nói chuyện, hắn còn nói thêm: “Con mau đi ra ngoài nhìn một cái, có phải có người đi ngang qua làm rơi không, chớ có lấy đồ của người khác, hiểu chưa?”
“Gia gia......” Giọng của đứa cháu trai nhẹ xuống, “Giờ này làm gì có người tói nơi nghèo nàn này của chúng ta, với số tiền này bệnh của gia gia có thể trị!”
“Đừng nói bậy! Là người không ăn của ăn xin, huống chi này tiền lai lịch không rõ...... Khụ khụ khụ......con muốn nó làm gì!” Lão giả cả giận nói, “Cho dù là người khác đưa ta cũng không cần, con ném ra ngoài cho!”
Nghe tới, có vẻ ông lão này rất ngoan cố, thân lão bệnh tật không có tiền trị liệu, thậm chí còn không có khả năng tự mình kiếm tiền, thà rằng bị bệnh cũng không muốn dùng, nhưng thật ra rất có cốt khí.
Mục Sở Bạch nghe xong trong lòng có chút suy nghĩ, y đột nhiên xoay người, y men theo bức tường vây ngôi nhà đi tới trước cổng, y lấy lại bình tĩnh rồi đẩy cổng bước vào. Chu Vượng Mộc cùng Ôn Lương núp phía sau đều đại kinh thất sắc, bọn họ còn chưa tới kịp đi ngăn cản, Mục Sở Bạch đã xoay người bước vào trong phòng. Chu Vượng Mộc vỗ đùi một cái, thầm nói: “Mục công tử đây là muốn làm gì!”
Trong phòng này thập phần đơn sơ, cơ hồ có thể nhìn hết một lượt, nhà bếp cùng phòng ngủ liền kề nhau, chướng khí mù mịt, góc tường đều có ẩm mốc, có phần mốc đốm dài cả tảng. Bởi vì Mục Sở Bạch tùy tiện xâm nhập, khiến hai ông cháu bên giường trong phòng hoảng sợ một chút, ông lão chỉ chậm rãi đứng dậy, chỉ vào Mục Sở Bạch với vẻ mặt kinh hoảng nói: “Ngươi, ngươi là ai! Trong phòng này đã không có đồ vật gì đáng giá cả!”
Mục Sở Bạch hướng về phía ông lão chắp tay thi lễ, nói: “Lão tiên sinh, ông chớ hiểu lầm, số tiền trong tay ông là chút lòng tốt của ta...... Mới vừa rồi, ta ở ngoài phòng, chuyện của hai người nói ta là đều nghe được.”
Ông lão tóc bạc trắng, lão liên tục khụ khụ hai tiếng, đột nhiên lấy khối bạc vụn trong tay cháu trai, ném về hướng mặt Mục Sở Bạch, còn nói: “Ngươi là ai! Chúng ta không cần tiền của ngươi!”
Số bạc không sai không lệch, đập trúng trán Mục Sở Bạch. Y giơ tay xoa xoa trán của mình, cười khổ một tiếng, đem bạc vụn nhặt lên, y chắp tay nói: “Thỉnh lão tiên sinh thứ lỗi, số tiền này không phải là không có lí do, chỉ là ta thấy những người sống ở đấy đều bần cùng khó khăn, cho nên mới ra này hạ sách, hy vọng có thể cải thiện một chút sinh hoạt chư vị.”
Ông lão hừ một tiếng: “Nếu đây không phải là số tiền không sạch sẽ, các ngươi há có thể có hảo tâm đem tiền đưa cho người khác như vậy sao?”
Lời của ông lão nói thật ra cũng không có nói sai, nhưng Mục Sở Bạch vẫn như cũ, mỉm cười nói:
“Tục ngữ có câu, nghèo lo thân mình, giàu thì giúp thiên hạ. Số tiền để bên người không cần thì nó sẽ không phải của ngươi (Cá cũng không hiểu chỗ này lắm). Ta nghĩ thay vì cứ để nó nằm im chiếm chỗ như thế, vì sao không lấy ra để giúp những người có chí khí nhưng lại bị cuộc sống khó khăn áp bức như hai?”
Ông lão đảo tròng mắt, nhìn Mục Sở Bạch từ trên xuống dưới, tựa hồ có chút nửa tin nửa ngờ với lời nói của y, ông nói: “Nếu là như thế, vì sao ngươi lại ném tiền vào cửa sổ, mà không quang minh chính đại đi vào? Chẳng phải là đang đùa bỡn người nghèo chúng ta hay sao?”
Mục Sở Bạch cũng chỉ cười cười: “Việc này cũng có nghĩa là ta dùng sai phương pháp, vì thế ta mới đi vào đây xin lỗi ông lão.”
“Hừ, đồ đạo đức giả, nếu ngươi không phải thẹn trong lòng, hà tất làm việc thiện để bù đắp hối hận trong lòng?”
Lời của ông lão nói đối Mục Sở Bạch hoàn toàn sai lầm, y trong lòng chưa từng thẹn, y trước nay cũng chưa làm sai chuyện gì.