Sau khi nhìn một vòng, Chu Vượng Mộc ghen tỵ đến đỏ cả mắt, hắn vội vàng túm Mâu Nguyên tới hỏi:
“Sao lại cứ nhìn quanh thế, phòng của lão tử ở đâu vậy?”
Mâu Nguyên ha ha cười: “Biết lão đại ngươi liền nhịn không được muốn hỏi, theo ta tới đây.”
Xem ra, Mâu Nguyên đã tới dinh thự Tống Phong từ trước, đã sớm đem hắn nơi này sờ đến quen cửa quen nẻo.
Đi qua khoảng sân phía sau mái vòm, đi vào tiểu viện sâu nhất trong dinh thự. Bên ngoài một gian nhà Tống Phong ở, không lớn nhưng thông với phòng ngoại thính được trang trí rất trang nhã, có đồ nội thất bằng gỗ đỏ mà trước đây họ chưa nhìn thấy được trang trí rất trang nhã. Mà bên trong gian nhà lớn có hành lang phụ là gian nhà đặc biệt chuẩn bị cho Chu Vượng Mộc.
Chu Vượng Mộc tuy nói là sơn trại lão đại nhưng khi nhìn phòng ở của loại gia đình giàu có này, hắn tự nhiên mở miệng kêu lên kinh ngạc. Bất quá Mục Sở Bạch không có biểu hiện hiện quá kinh ngạc như hắn, y chỉ quan tâm tới cách bài trí trong gian nhà, y còn cảm thấy Tống Phong là người có chút cá tính. Ít nhất phụ thân y Mục lão gia cũng sẽ không treo chân dung của Quan Nhị Gia ở giữa nhà, càng sẽ không đem ba đèn lồng đỏ treo ở trên xà nhà để chiếu sáng, người không biết còn tưởng rằng treo mấy thứ gì đâu.
Chu Vượng Mộc sờ sờ bàn ghế trong phòng, liên tục nói:
“Chậc chậc chậc chậc, huynh đệ tốt, ở đây có nhiều ghế dựa như vậy, ở trong trại của ta chỗ có nhiều ghế dựa như này chỉ có trong đại sảnh, Tống Phong tiểu tử này thật đúng là hào phóng, Mâu Nguyên tiểu đệ, ngươi có biết hắn đã xài bao nhiêu tiền không?”
Mâu Nguyên còn không có đáp lời, chỉ nghe ngoài phòng truyền đến giọng nói của Tống Phong:
“Không tốn bao nhiêu tiền, so với căn nhà của Tống mỗ ở kinh thành, cái dinh thự này chỉ là nhà nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.”
“Tên tiểu tử nhà ngươi dám giấu ta a.” Chu Vượng Mộc cười cười đi tới đánh một cái lên vai Tống Phong.
Tống Phong cười cười, hắn đứng ở trong sảnh nhìn mấy người, hỏi:
“Không biết tiểu trạch của Tống nhìn có vừa lòng không, lần này ăn Tết ở chỗ này, vài vị sẽ không ghét bỏ nó nhỏ đi?”
“Sẽ không! Đương nhiên sẽ không!” Chu Vượng Mộc vội vàng nói, hắn có chút vui mừng quá đỗi chạy tới lui giữa ngoại thính và nội điện, lúc sau hắn đối Tống Phong nói:
“Ừm, ngươi ở nơi này chuẩn bị không ít đồ đạc, chính là giường bên trong kia so với giường ở sơn trại ta không sai biệt lắm, chính là hơi chút lớn chút.”
“Cũng đúng, cũng may Tống mỗ nghĩ xa, vốn dĩ muốn mua cái nhỏ hơn một tấc, sau lại thấy giá cả không chênh lệch mấy vì thế liền mua cái lớn hơn. Cũng thật may mắn, hiện giờ lão đại cưới một vị...... Khụ khụ, có công tử ở bên cạnh, này giường tự nhiên cũng muốn lớn hơn một chút, như vậy lão đại cùng Mục công tử hai người ngủ mới có thể thoải mái.” Tống Phong mỉm cười nhìn nhìn Mục công tử.
Đột nhiên nhắc tới cái này, Mục Sở Bạch cảm thấy có chút xấu hổ, y không tự chủ được mà nhìn phía Chu Vượng Mộc, ai ngờ Chu Vượng Mộc thế nhưng ngây ngốc mà cười cười, cũng không nghĩ tới nói gì, tình cảnh này ngược lại làm Mục Sở Bạch khó chịu chút. Mặc dù y không thể biết chỉ mình bản thân cảm thấy xấu hổ hay là những người khác cũng xấu hổ. Cũng may Ôn Lương đi đến hoà giải, lúc này mới hóa giải sự không tự nhiên trong lòng Mục Sở Bạch.
Y nghĩ nghĩ, chính mình ngay từ đầu đã thỏa thuận cùng Ôn Lương là giả làm áp trại phu nhân của Chu Vượng Mộc áp trại, nói đến thời gian ước định cũng sắp đến, lúc ấy y bất quá nói chỉ ở lại hai ba tháng rồi có thể thoát thân nhưng sao đến hôm nay, Mục Sở Bạch không đề cập đến việc xuống núi cứ thuận theo tự nhiên mà ở lại đây?
Mục Sở Bạch sửng sốt nửa khắc, y nhìn Ôn Lương, lại nhìn Chu Vượng Mộc, bọn họ ai cũng chưa từng coi mình là phu nhân giả, giống như là từ diễn thành thật. Chỉ mong lần này, Chu Vượng Mộc cùng y sẽ phân giường ngủ như cũ, nếu thật sự ngủ trên cùng cái giường...... Mục Sở Bạch nghĩ đến tình cảnh này, nhịn không được rùng mình một cái.
“Mục đại ca? Huynh lạnh sao?” Trâu Trà không biết từ chỗ nào nhảy ra tới, nó đứng ở một bên, hai mắt thẳng tắp nhìn Mục Sở Bạch.
Theo phía sau Trâu Trà là Cát Đa, nó nghe Trâu Trà nói như vậy, một đôi mắt cũng dừng ở trên người Mục Sở Bạch. Ước chừng hai người tuổi đều so với mình cũng nhở hơn, Mục Sở Bạch thấy bọn họ lại có cảm giác thân thiết.
Cát Đa Đa lớn hơn một tuổi so với Trâu Trà, cũng xem như là hai người nhỏ tuổi thứ hai trong sơn trại. Tuy rằng đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, Cát Đa Đa lại có rất nhiều “Chiến tích vĩ đại” so với Trâu Trà, nghe người ta đồn rằng Cát Đa Đa khi tuổi còn nhỏ đã phạm nhiều tội ác ở kinh thành. Cũng không phải cái gì gi·ết người huyết án mà là trộm c·ướp linh tinh ăn trộm ăn cắp vặt.
Nghe nói Cát Đa Đa từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán cho một cái gánh xiếc ảo thuật gánh, ở bên trong luyện tập tạp kỹ, cho nên trên người nhiều công phu lợi hại, hơn nữa thân thủ linh hoạt, lại không chính đạo, nó có thể bất tri bất giác lấy một hai thứ trên người người khác mà họ không biết.
Lúc ấy, bộ khoái ở kinh thành đều tưởng nó là giang dương đại đạo (tai to mặt lớn) gì đó, cho nên phân tích kẻ truy nã có ngoại hình là người trưởng thành, ai có thể tưởng tượng được đó chỉ là một đứa trẻ có vài tuổi. Sau này, Cát Đa Đa tháy mình ăn trộm nhiều như vậy lại không có xảy ra chuyện gì, lá gan của nó càng lúc càng lớn, kết quả có một lần không cẩn thận bị thất thủ, bất đắc dĩ chạy trốn khỏi kinh thành, đi tới Giang Thành, liền gặp được Chu Vượng Mộc.
Về phần tiếp theo xảy ra chuyện gì, Mục Sở Bạch còn không kịp hỏi.