Mục Sở Bạch không khỏi nhớ tới một chuyện cũ.
Nói về năm đó, Mục Sở Bạch cùng huynh trưởngMục Sở Thanh, đệ đệ Mục Sở Hồng, ba người ở hậu viện Mục gia chơi đùa. Khi còn nhỏ, mấy huynh đệ bọn họ có quan hệ không tồi, hơn nữa tuổi nhỏ ham chơi, lại xem như cùng tuổi, cho nên thực dễ dàng có thể chơi được với nhau. Mà Mục Sở Thanh là huynh trưởng lại là đích trưởng tử, vì vậy hồi nhỏ Mục Sở Bạch cùng Mục Sở Hồng vô cùng nghe lời hắn.
Có một lần, Mục Sở Hồng nửa đêm đang ngủ, không biết là gặp ác mộng hay là bị quỷ áp giường mà nháo không dám ngủ một mình. Lúc ấy, Mục lão gia nói hắn là tiểu hài tử lá gan quá bé liền không để trong lòng, mà mẫu thân Mục Sở Hồng lại là tiểu thiếp nên không dám nhiều lời liền cũng không để ý tới hắn.
Mục Sở Hồng buổi tối không dám nhắm mắt ngủ, liền chạy đến phòng ngủ cách vách Mục Sở Bạch. Ngược lại cũng không biết có phải hai nam hài tử ở cùng nhau thì dương khí vượng hay không mà đêm đó Mục Sở Hồng thực sự không còn gặp ác mộng. Nhưng mà luôn đi quấy rầy Mục Sở Bạch nghỉ ngơi cũng không phải biện pháp tốt, sau này Mục Sở Bạch biết, không biết y từ đâu nghe được một phương pháp, nói nếu nam hài tử khi còn nhỏ bị bóng đè dây dưa thì phải trang điểm ăn mặc như nữ hài tử, mới có thể xua đuổi được cơn ác mộng.
Bọn họ trong lòng biết biện pháp này liền tính nói cho người lớn, người lớn cũng đều không tin, bọn họ tự mình động thủ. Mục Sở Bạch ở bên ngoài trông chừng, Mục Sở Thanh dẫn theo đệ đệ lẻn vào phòng mẫu thân của hắn để trộm vật trang sức trên tóc cùng son phấn.
Nhưng mà lúc ấy trời sinh Mục Sở Bạch liền biết bản thân không phải là người trông chừng tốt, cũng không biết chính mình là đánh giá sai tình huống. Y không biết, ngày đó vốn dĩ Mục lão gia cũng chính là phụ thân bọn họ phải đi ra ngoài. Nhưng cũng không biết vì sao đột nhiên trở về phòng chính phu nhân, tìm đại phu nhân để thương thảo công việc.
Kết quả là đại phu nhân thì không thấy đâu, lại phát hiện một trong nhi tử nhà mình ở chỗ mẫu thân trộm son phấn, lại đem một nhi tử khác trang điểm thành một cô nương.
Nhìn thấy tình cảnh này Mục lão gia giận tím mặt, nhưng vì Mục Sở Thanh là nhi tử của lão cùng phu nhân chính phòng sinh hạ nên lão không xuống tay được, nên mọi chuyện đều đẩy lên trên người Mục Sở Hồng. Mà lúc ấy Mục Sở Bạch, người phụ trách trông chừng lại căn bản không biết Mục lão gia đã vào phòng bắt vừa vặn, vì thế thời điểm y chạy vào nhà đã thấy Mục lão gia cầm chổi lông gà đánh trên người đệ đệ mình.
Mục Sở Bạch lúc này đi tới cầu xin tha thứ, còn nói chính mình cũng tham dự trong đó. Mục lão gia cho rằng y là tới đây cầu xin thương xót, cho nên không có tin tưởng, còn tưởng rằng y đến đây để bảo vệ đệ đệ mình, liền khen ngợi y.
Mục Sở Thanh trong lòng liền không thoải mái, hiểu lầm y trước đó đã đi cáo trạng, cho nên phụ thân mới vừa vặn bắt được hai người bọn họ. Càng đừng nói Mục Sở Hồng, hắn lúc trước bị ác mộng quấn thân, sau lại bị phụ thân không phân rõ đen trắng mà đánh một trận, trong lòng vô cùng tức giận.
Vì thế, hai người bọn họ thừa dịp thời điểm lần này Mục lão gia mang theo chính thê cùng tiểu thiếp ra khỏi nhà đi gặp khách, trộm đem Mục Sở Bạch đưa tới phòng mẫu thân, Mục Sở Hồng tóm lấy ca ca mình giữ lại còn Mục Sở Thanh dùng son phấn đem Mục Sở Bạch trang điểm lên.
Lần này mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, thế nhưng không những cha mẹ không có trở về, mà các di nương ngày thường bọn họ thấy không có xuất hiện.
Mục Sở Thanh tính nghịch ngợm, thậm chí bức cho Mục Sở Bạch mặc quần áo nữ nhân vào. Bọn họ đem quần áo Mục Sở Bạch lột sạch sẽ, Mục Sở Thanh còn lấy hai kiện xiêm y đẹp mà mẫu thân hắn không thường xuyên mặc đem đến.
Tuy nói chính phòng phu nhân dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp, hứng thú, nhưng dù sao cũng là y phục của người lớn, bọn họ ba chân bốn cẳng mặc vào cho Mục Sở Bạch. Kết quả, người thì nhỏ y phục lại nặng, Mục Sở Bạch mặc vào tới mức lộ cả nửa đầu vai ở bên ngoài, nhưng đai lưng đã giúp đỡ, Mục Sở Thanh đã nỗ lực mất nửa ngày để thắt được nó vào.
Mục Sở Bạch đã rất áy náy về chuyện xảy ra trước đó, lần này hai huynh đệ hai muốn chơi, liền liều mình bồi quân tử, bồi bọn họ chơi. Chẳng sợ chính mình sẽ bị người lớn bắt được, cũng sẽ không có vẻ chính mình không trượng nghĩa, mà không giúp đỡ huynh đệ bị phạt. Nhưng mặc bộ y phục này thực sự rất mệt, tay lại quá rộng, váy lại quá dài, y nâng lại xiêm y hai lần, lập tức xiêm y liền trượt đi xuống, vai cổ áo đột nhiên gục xuống như thế nào cũng không thể kéo lên, có thể thấy được hai huynh đệ được chơi đến rất cao hứng, Mục Sở Bạch cũng liền đi theo vui vẻ lên.
Một bên Mục Sở Thanh nhìn bộ dáng đệ đệ nhà mình, trộm nuốt nuốt nước miếng, lôi kéo Mục Sở Bạch cánh tay, nói: “Ta mệt rồi, liền ở chỗ này ngủ đi.”
“Được, được.” Mục Sở Bạch vội vàng gật đầu, “Để ta đi thay y phục.”
Mục Sở Thanh vội vàng ngăn lại, “Đổi cái gì, dù sao sau tỉnh ngủ ngươi cũng phải thay, đợi đến lúc đó rồi thay.”
Lúcđó Mục Sở Bạch còn nhỏ không suy nghĩ được nhiều nên cùng Mục Sở Thanh ngủ trênmột cái giường, còn Mục Sở Hồng thì ngủ ở giường bên canh cùng với đống y phụccủa ca ca Mục Sở Bạch. Ba huynh đệ cứ trải qua một ngày. Chờ đến khi Mục lãogia cùng với các thê tử trở về nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự là không lờigì để nói. Về phần lúc sau Mục lão gia trừng phạt bọn họ như thế nào, Mục Sở Bạchnhưng thật ra thật sự không nhớ rõ.