Mắt Tần Việt vẫn nhắm, anh cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó bị moi ra, ném xuống đất một cách tàn nhẫn, sau đó xe lăn cán qua chẳng chút lưu tình, vỡ thành bùn nhão.
Anh luôn cho rằng Lâm Khinh Chu sống rất tốt, chẳng qua chỉ là quên anh mà thôi.
Lâm Lung đã cho anh xem ảnh sinh hoạt của Lâm Khinh Chu ở nước ngoài, làm bài tập nhóm, đi xem phim với bạn bè, biểu diễn trên sân khấu, đọc sách ngủ quên trên sô pha ở nhà... Lâm Khinh Chu trong những tấm ảnh ấy lớn lên từng chút, trong từng tấm ảnh đều trông rất đẹp.
"Quên đi đoạn quá khứ của hai người, là một chuyện tốt với tiểu Chu, nó đáng ra nên sống cuộc sống thế này, cậu chỉ là một bất ngờ trong cuộc đời nó, một sai lầm cần được sửa chữa."
"Cậu xem, không có cậu tiểu Chu cũng có thể sống rất tốt, hơn nữa có thể tốt hơn, nếu như cậu thật lòng thích nó, nhẫn tâm nhìn nó bị người chỉ trích, phỉ nhổ bởi vì tình cảm giữa hai người sao?"
Lâm Lung nói với anh như vậy, mà anh cũng không nhẫn tâm. Vậy nên về sau anh dứt khoát cắt đứt liên hệ với Lâm Lung, không xem tin nhắn nào về Lâm Khinh Chu nữa, chỉ khi đến ngày cúng mộ bà ngoại hàng năm sẽ gửi ảnh đi cúng mộ cho Lâm Lung.
Lâm Lung cũng không trả lời anh, hai người nhất trí đạt thành một sự ăn ý ngầm trên chuyện này.
Song có lẽ cảm thấy sự tồn tại của anh vẫn là một quả bom hẹn giờ, sợ một ngày nào đó sẽ phát nổ, vậy nên vào kỳ nghỉ hè Lâm Khinh Chu tốt nghiệp đại học, Lâm Lung gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng, nói với anh: [Tiểu Tần, mấy năm nay vất vả cho cậu rồi, có điều sau này không cần gửi ảnh nữa đâu.]
Đến khi Tần Việt nhắn lại, hệ thống nhắc nhở anh đã bị kéo vào danh sách đen.
Từ đó về sau, chút liên hệ cuối cùng có liên quan với Lâm Khinh Chu cũng bị đứt, người ấy triệt để biến mất trong sinh mệnh của anh.
Nhưng anh luôn cho rằng Lâm Khinh Chu thật sự sống rất tốt, tại đất nước anh không nhìn thấy cũng không đến được, sống vui vẻ hạnh phúc, có người thân, có bè bạn, học tập thành công, gia đình mỹ mãn, là cuộc sống mà cậu nhỏ nên có.
Cuối cùng bọn họ cũng sửa cuộc sống lệch hướng về đúng quỹ đạo.
Nhưng hoá ra không phải, hoá ra vào lúc anh đau đớn tuyệt vọng chẳng thoát ra được, cậu nhỏ của anh cũng đang đau khổ dằn vặt.
Sao lại như thế.
Tại sao lại như thế.
Báo ứng lẽ ra phải rơi lên người anh, vì cái gì còn tìm tới Lâm Khinh Chu.
Khớp hông và bên eo đau hệt bị chuột rút, tựa như có vô số cây kim mảnh đang đâm anh, đã lâu rồi Lâm Khinh Chu chưa có giây phút đau đớn khó chịu đựng thế này.
Sau khi trải qua cơn đau nhói hai năm đầu, cơ thể anh đã dần tê dại, nhưng hiện giờ kí ức kinh khủng ấy chợt bị đánh thức, nỗi đau đớn của khi ấy cũng thức tỉnh theo.
Mà cơn đau rạch một lối ra cho cảm xúc, khoảnh khắc ấy, Tần Việt cảm thấy sự bi phẫn cùng oán hận tràn đầy lồng ngực, anh muốn ôm lấy Lâm Khinh Chu nhưng không dám, hai tay siết chặt thành quyền, căng cứng thõng hai bên, run rẩy không thể kiểm soát.
Nước mắt của Lâm Khinh Chu nóng bỏng người, song anh chẳng nói được một câu an ủi, cũng không thể nói. Dù cho quá khứ tàn nhẫn bao nhiêu, mệnh số đã đẩy bọn họ ra hai hướng khác nhau.
"Cậu Lâm." Anh thở hắt ra, khi mở mắt ra hai mắt đỏ đến đáng sợ, song cảm xúc đã dần lắng xuống, gần như không nghe ra gì khác lạ, "Tôi không biết trên người cậu đã xảy ra cái gì, cũng không biết cậu đã quên cái gì, nhưng bất kể ra sao, chuyện quá khứ tốt nhất đừng canh cánh trong lòng, nhìn về phía trước đi, cậu là người rất tốt, đừng nhốt mình trong ngõ cụt."
"Tần Việt?" Lâm Khinh Chu không dám tin vào tai mình, cậu nới lỏng cái ôm, kinh hoàng nhìn người trước mặt, trong mắt lóe lên sự ngỡ ngàng và bất lực. "Đây chính là đáp án của anh sao?"
Trái tim Tần Việt nảy mạnh, vị gỉ sắt lan lên theo cổ họng, lại bị anh cố nuốt xuống, anh khàn giọng, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất: "Đây chính là đáp án của tôi."
"Vậy sao." Lâm Khinh Chu cười thảm. Cậu không sao ngờ được, cậu đã ép anh đến bước đường này, có thể thấy là sắp sụp đổ, nhưng bây giờ người này nói với cậu, muốn cậu buông bỏ, muốn cậu tiến về phía trước?
Làm sao tiến, tiến thế nào, Tần Việt anh tại nơi đây, muốn cậu một mình tiến bước ra sao?
Sao cậu dám, sao có thể. Phải nhẫn tâm bao nhiêu mới có thể nói ra lời thế ấy.
Giờ này phút này, Lâm Khinh Chu thật sự muốn xé rách mặt nạ trên mặt người này không nể nang, ấn trái tim anh hỏi anh rằng, phải chăng đã quên ước hẹn mười năm trước, phải chăng những điều từng nói trong quá khứ tất thảy đều là lừa cậu là không giữ lời, cậu vẫn còn nhớ rõ, dựa vào đâu Tần Việt nói không cần cậu thì không cần?
Hay là cứ rạch thêm một dao lên cánh tay, ngay trước mặt người này, xem xem anh có thể không quan tâm, có thể nhìn về trước thật hay không.
Nếu như Tần Việt có thể nhìn cậu chịu một dao không chớp mắt, cậu sẽ như anh mong muốn, tiến về phía trước. Từ nay về sau không quay đầu.
Nhưng Tần Việt làm được ư?
Không làm được.
Rõ ràng Tần Việt còn quan tâm cậu, còn yêu cậu.
Vậy nên cuối cùng Lâm Khinh Chu cũng không làm gì, mà lại mỉm cười với Tần Việt, thoải mái như thường: "Ông chủ Tần, anh nói chí phải, vậy nên tôi quyết định hoàn toàn bỏ lại quá khứ."
Cậu thấy con ngươi của Tần Việt run một cái, sau đó ảm đạm đi. Trong nét mặt như thế của đối phương, cậu tỏ bày tâm ý của mình:
"Bởi vì tôi phát hiện mình đã tìm thấy người quan trọng nhất."
"Ông chủ Tần, tôi thích anh, muốn theo đuổi anh."
Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị gõ, tiểu Yểu đứng ở bên ngoài gọi họ ra ăn cơm: "Ông chủ, anh Lâm, hai người xong chưa ạ, cơm đã nấu xong rồi."
Lâm Khinh Chu đứng dậy đi mở cửa, đi được hai bước đột nhiên quay đầu, lúc này Tần Việt vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc trước đó chưa kịp phản ứng, trong mắt có ngạc nhiên, có khó hiểu, mà vào lúc Lâm Khinh Chu xoay người trông lại càng mê mang.
Lâm Khinh Chu khom lưng trong ánh mắt như thế của anh, đỡ lấy vai anh, nhẹ hôn một cái “chốc” lên trái cổ xinh xắn kia.
"..." Môi Lâm Khinh Chu rất mềm, cũng rất nóng, kích thích Tần Việt lui về sau theo bản năng, nhưng bả vai vẫn bị người kia nắm tay, muốn cũng không trốn được.
May mà Lâm Khinh Chu không tiến thêm một bước, nhanh chóng buông tay, tùy ý quấn băng gạc vừa tháo xuống lên cánh tay, đi thẳng tới cửa.
"Tới ngay."
Tần Việt giơ tay chạm trái cổ của mình, nuốt mạnh cổ họng.
Bởi vì buổi tối tính ăn tiệc, trưa tiểu Yểu chỉ chuẩn bị đơn sơ, thời gian này du khách đều ra ngoài chơi, trong đại sảnh chỉ có ba người bọn họ ăn cơm.
"Anh Lâm, chân anh không sao chứ?"
"Không sao, thuốc ngày hôm qua khá hiệu quả, đã không còn sưng nữa."
"Vậy thì tốt, may mà hôm nay không bị thương thêm, anh nói xem hai người các anh ấy, đón sinh nhật lại hành mình rõ thảm, giỏi thật. Nhưng nhắc mới nhớ, hai người đi dạo mà dạo xa thế làm gì..."
Lâm Khinh Chu lột một con tôm, đặt vào chén của Tần Việt, sau đó chợt nhớ bị thương tốt nhất đừng ăn hải sản, liền lấy con tôm kia về, nhét vào miệng mình.
Tần Việt nhìn hết quá trình, vẻ mặt khó nói. Lâm Khinh Chu còn cố tình hỏi anh: "Sao đấy ông chủ Tần, anh cũng muốn ăn? Nhưng bây giờ tốt nhất anh nên ăn nhạt một chút, không thì tôi múc cho anh chén canh?"
Canh bao tử lợn, hầm bằng nồi đất, mềm nhuyễn thơm ngon, trước đây Tần Việt rất thích ăn món này.
"Không cần." Giọng Tần Việt lạnh nhạt. Nhưng Lâm Khinh Chu coi như không nghe thấy, chỉ lo múc cho anh một chén, "Nếm thử xem, thật sự ngon lắm."
Tiểu Yểu cảm thấy anh Lâm thật hài hước, rõ ràng người ăn canh này lần đầu là anh, song lại nói ra dáng, giống như đã ăn nhiều lần rồi.
Có điều ông chủ cũng lạ, miệng nói không cần, cậu Lâm đưa chén tới, ông chủ chỉ ăn chăm chăm cái chén canh đó.
"Đúng rồi ông chủ, bánh kem anh muốn vị gì, sô cô la? Bánh kem giỏ hoa gì đó của anh em không mua được, mấy năm trời, đã không sản xuất lâu rồi, em --"
"Tiểu Yểu, ăn cơm." Tiểu Yểu còn chưa nói xong, đã bị Tần Việt vội vã ngắt lời. Tiểu Yểu nghệt mặt, "Dạ?"
Nhưng Lâm Khinh Chu có vẻ rất hứng thú, "Bánh kem giỏ hoa gì cơ, ông chủ Tần thích ăn cái này? Loại nào, không thì tôi ra ngoài tìm thử xem?"
Cậu hỏi tiểu Yểu, song Tần Việt bên cạnh lại mất tự nhiên cụp mắt, ngón tay xinh đẹp vô thức nắm muỗng sứ, giọng càng lạnh thêm: "Không có chuyện đó, đừng nghe tiểu Yểu nói bậy."
"Em nói --" Tiểu Yểu muốn nói em nói bậy gì chứ, người năm nào cũng mua bánh kem giỏ hoa mà không năm nào mua được chẳng lẽ không phải anh?
Nhưng ông chủ đột nhiên đưa tới một ánh mắt ngùn ngụt sát khí, như thể cô còn nói thêm một chữ, thì phải cuốn gói xéo đi.
Tiểu Yểu biết co biết dãn, lập tức nói: "À, đúng, em nhớ nhầm rồi, ông chủ tụi em không thích ăn bánh kem giỏ hoa nhất, bánh kem giỏ hoa gì chứ, phì!"
Tần Việt: "..."
Lâm Khinh Chu: "..."
Lâm Khinh Chu cười nắc nẻ, hỏi Tần Việt: "Ông chủ Tần à, anh kiếm đâu ra nhân viên dễ thương vậy?"
Tần Việt cười không nổi, anh chậm chạp uống chén canh kia, cảm nhận được ánh mắt nóng rực dính trên người mình, bỗng cảm thấy nhấc tay nhấc chân đều mất tự nhiên.
Sau khi ăn thêm hai miếng, anh gác chén đũa, "Tôi về phòng..." Hai tay vô thức đặt lên tay vịn xe lăn, nhưng chạm vào không khí, sực nhớ ra xe lăn đã hư, vừa rồi là Lâm Khinh Chu bế anh xuống.
Còn là bế công chúa.
Cảm giác đó, thật tình không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Huống chi tay Lâm Khinh Chu còn có vết thương.
Cảm giác bất lực đã lâu không xuất hiện xộc lên cõi lòng, anh bóp mi tâm, hỏi tiểu Yểu: "Khi nào mới sửa xong xe lăn?"
Xe lăn không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy con ốc trên trục bánh xe hơi lỏng, trên đường trở về tiểu Yểu đã đưa nó đến thẳng tiệm sửa xe của chú Trương.
Trên đảo không có nơi chuyên sửa xe lăn, mỗi lần trục trặc đều tới tìm Chú Trương. Ban đầu đối phương còn phớt lờ họ vì mấy lời đặt điều vu khống trên đảo, do vậy mà tiểu Yểu đã nài nỉ trong tiệm rất lâu, chú Trương mới miễn cưỡng đồng ý.
Tiểu Yểu thông minh, biết sau này họ sẽ còn tiếp xúc với đối phương, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt, vậy nên sau đó thường xuyên chạy tới tiệm của chú Trương, nay tặng hai giỏ trứng, mai tặng mấy củ hẹ.
Cái gọi là tay hung không đánh mặt cười, dần dà, thái độ của chú Trương với họ cũng không còn lạnh nhạt như vậy nữa.
"Thật ra đã sửa xong rồi, nhưng chú Trương nói kiểm tra thêm cho anh, tiện thể bảo dưỡng luôn, đến tối để em qua lấy."
Tần Việt: "..."
"Sao vậy ông chủ, sao sắc mặt anh thối hoắc vậy, không thoải mái ở đâu ạ?"
"Không có."
"Vậy…em biết rồi, anh sợ đi lại bất tiện phải không?" Tiểu Yểu đột nhiên nhận ra, "Cái này hồi nãy em không nghĩ tới…nếu không thì lát nữa em lấy về?"
"Không cần." Lâm Khinh Chu gác chén đũa, đứng dậy quàng lưng và đầu gối của người bên cạnh, thành thạo bế người lên, "Có tôi ở đây, ông chủ Tần muốn đi đâu, muốn làm cái gì, kêu tôi một tiếng là được, trước khi lấy xe lăn về tôi làm chân của ông chủ Tần."
Lại là bế công chúa mà Tần Việt ghét.
Mà Lâm Khinh Chu cúi đầu nhìn anh: "Vậy nên giờ ông chủ Tần muốn về phòng nghỉ ngơi ư?"
Tần Việt câm nín hơn, đều tại hôm nay trước khi ra cửa không xem hoàng lịch.
"Hay là muốn ra sân ngồi chút?" Ông chủ Tần anh đừng khách sáo, cần gì cứ dặn dò."
"..." Lần này mặt Tần Việt đen thui. Anh đoán chắc chắn là Lâm Khinh Chu cố ý, nhưng hiện giờ anh là một kẻ bại liệt không làm được gì, mất đi xe lăn, còn chẳng giải quyết được nhu cầu thường ngày.
Anh nghiến răng như muốn nát ra, quay mặt đi: "Không cần."
Đến tận lúc này tiểu Yểu mới nhận thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, lo lắng nói: "Ông chủ, anh Lâm, các anh..."
Lâm Khinh Chu đã bế người đi tới phòng, như không hề để ý thấy nét mặt của tiểu Yểu, mà lại nói: "Tiểu Yểu, phiền cô mở cửa ra, tôi không rảnh tay."
"Ông chủ?" Tiểu Yểu nhìn ông chủ nhà mình.
Tần Việt đã lười giãy dụa, ỉu xìu nói: "Đừng hỏi tôi, coi như tôi chết rồi đi."