Trong tay Lâm Thông cầm một cành hồng, cánh hoa bị cậu ta vặt xuống một mảng.
"Thật ra tôi không tin lời mấy người cha tôi, quái lạ lắm, đều là hàng xóm láng giềng, sao không một ai biết anh Tần đã xảy ra tai nạn gì được."
"Nhưng bọn họ không chịu nói, tôi cũng bó tay, dù sao chờ tôi theo đuổi -- khoan khoan --" nói tới đây, rốt cuộc Lâm Thông cũng phản ứng lại, "Không đúng, hai chúng ta là tình địch, tại sao tôi phải nói với anh những điều này, hừ! Xúi quẩy!"
Xúi quẩy hay không cũng nói hết rồi, tâm trạng Lâm Khinh Chu vốn rất kém, bây giờ lại bị đứa nhóc khờ này chọc cười.
Cậu đứng dậy phủi bụi bặm trên mông, nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu em!"
Lâm Thông bị chọc tức chết: "Ai là em anh! Đồ khốn nhà anh, không có võ đức!"
Tối đó Lâm Khinh Chu đi đi dừng dừng ở bên ngoài, đi dạo đến muộn, đầu óc rối tung, chốc thì hiện lên hình ảnh mờ nhạt không biết thật giả, chốc lại nhớ tới tin tức vừa nghe ngóng được hồi nãy.
Nghi ngờ của Lâm Thông không phải không có lý, dân phong trên đảo San Hô mộc mạc, nhà ai gặp khó khăn mọi người sẽ tranh nhau đi giúp, mà Tần Việt gặp biến cố lớn như vậy, làm sao có thể không có ai biết, không ai quan tâm?
Trừ phi...trừ phi mọi người đang ra sức giấu diếm.
Nhưng rốt cuộc là chuyện ra sao, xuất phát từ nguyên do thế nào, mới có thể khiến tất cả mọi người không nói không rằng?
Trực giác cho cậu biết có liên quan tới mình, thậm chí cái người đáng ghét trong miệng Lâm Thông, người luôn muốn một mình độc chiếm Tần Việt, nói không chừng chính là cậu.
Chỉ có một điểm không khớp, cậu nhớ năm xưa lúc mình lên đảo rõ ràng là trùm trẻ, có rất nhiều bạn...
Về tới homestay, đại sảnh trống trơn, lặng ngắt, Lâm Khinh Chu nhẹ tay nhẹ chân đi tới ngoài cửa phòng Tần Việt đứng một lúc, sau đó lên lầu.
Tối nay hiển nhiên Lâm Khinh Chu mất ngủ, đến tiếng gà gáy đầu tiên mới miễn cưỡng ngủ được một lát, không lâu sau lại tỉnh dậy. Dưới lầu có thể nghe thấy loáng thoáng ít tiếng động, có lẽ là tiểu Yểu đến, đang chuẩn bị bữa sáng.
Lâm Khinh Chu mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, đến gần 8 giờ cuối cùng không nằm tiếp được, dứt khoát rời giường.
"...Thật sự phiền ngài quá, mới sáng đã mời ngài qua đây." Lúc xuống lầu đúng lúc nhìn thấy tiểu Yểu dẫn một ông lão gầy sạm đen vào phòng, dù là tinh thần hay bước chân đều rất vội vã.
Lâm Khinh Chu để ý trên vai cụ đeo một hòm thuốc nhôm khá lớn, mà hướng hai người rẽ hình như chính là phòng của Tần Việt.
Tần Việt...mắc bệnh?
Hành động nhanh hơn não, lúc nhận ra điểm nàyLâm Khinh Chu đã nhanh chân đuổi theo.
Nhưng vẫn chậm một bước, cậu trơ mắt nhìn cánh cửa trước mặt mình bị đóng lại.
"..." Lòng bàn tay Lâm Khinh Chu đã đặt trên tay nắm cửa, nhưng vẫn không đẩy vào.
Quá bất lịch sự.
Nói cho cùng cậu cũng chỉ là một khách trọ của [Phù Bạch] mà thôi, nào có lý vào phòng của chủ mà không được phép?
Cậu chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, dán chặt mắt vào phòng Tần Việt, qua khoảng 20 phút, trong phòng mới truyền tới động tĩnh nữa.
"...Cảm ơn bác sĩ Trần, làm phiền ngài quá, tôi tiễn ngài ra ngoài."
"Khách sáo gì chứ con bé này, có điều cơn sốt của nó có lẽ sẽ còn trở lại, có việc cứ tìm ta bất cứ lúc nào."
Lâm Khinh Chu cũng chờ sốt cả ruột, hai người vừa ra, cậu liền đứng lên theo, tiểu Yểu vừa tiễn người đi, quay người lại đã đối diện ngay với một gương mặt bồn chồn lo lắng.
"Ông chủ Tần làm sao thế?" Lúc nói chuyện giọng có hơi khàn.
Tiểu Yểu hoàn toàn không đề phòng, đột nhiên bị doạ không nhẹ, thấy rõ là ai mới vỗ ngực nói: "Anh Lâm, anh đi đường sao không có tiếng vậy, doạ em giật cả mình."
"Xin lỗi." Lâm Khinh Chu tiếp thu nói xin lỗi, sau đó hỏi lại, "Ông chủ Tần bị sao vậy?"
Ông chủ Tần phát sốt. Sáng nay tiểu Yểu vẫn giống như mọi ngày, sau khi đến [Phù Bạch] thì nấu cơm ở nhà bếp, thông thường lúc này Tần Việt cũng gần thức dậy rồi.
Sinh hoạt của anh cực kỳ quy luật, bất kể là mưa gió hay nắng đẹp, buổi sáng nhất định phải ra dạo đi dạo một chuyến, nhưng hôm nay lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Bởi vì tình trạng cơ thể Tần Việt, tiểu Yểu thấy hơi lo, bèn qua xem thế nào, kết quả kêu nửa ngày cũng không ai đáp lại, cô liền xông thẳng vào, lúc này mới phát hiện Tần Việt nằm trên giường mê man không tỉnh, sốt đỏ gay mặt.
"Sao khi không lại phát sốt?" Lâm Khinh Chu sốt ruột hơn.
"Có lẽ là bị cảm, cơ thể ông chủ là thế, cảm mạo phát sốt là chuyện cơm bữa."
Trong khi nói chuyện hai người đã đi vào trong phòng, tiểu Yểu bận pha thuốc trị cảm cho Tần Việt, Lâm Khinh Chu đứng ở cửa, thất thần nhìn người nằm ngửa trên giường.
Vóc dáng gầy gò dưới lớp chăn mỏng của Tần Việt thậm chí không còn rõ ràng, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trong trắng ửng sắc hồng không khoẻ mạnh, trên trán túa rất nhiều mồ hôi.
Đó chắc là mồ hôi lạnh, bởi vì anh đang nghiến chặt răng, run lẩy rẩy.
Không phải Lâm Khinh Chu chưa từng phát sốt, đó giờ cũng không cảm thấy cảm mạo phát sốt là chuyện lớn lao gì, nhưng nhìn dáng vẻ này Tần Việt, trái tim cậu như bị đâm một lỗ máu, đau chết đi sống lại.
Cậu rảo bước đi tới cạnh giường, vừa muốn nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn, nhưng tiểu Yểu đã làm chuyện cậu muốn làm trước một bước.
"..." Bước chân thoắt chững lại, Lâm Khinh Chu nhắm mắt, thở ra một hơi khó nhận ra.
Tiểu Yểu nhét cánh tay kia vào chăn, sau đó lại bưng chén thuốc lên.
"Để tôi đi." Lâm Khinh Chu duỗi tay tới, song cô tránh đi, khách sáo nói, "Vậy nào được, bữa sáng đã làm xong rồi, anh đi ăn trước đi, ở đây có em là được."
Lâm Khinh Chu: "..."
Lâm Khinh Chu hơi buồn bực.
Nhất là khi cậu nhìn thấy động tác đút thuốc vô cùng thành tạo của tiểu Yểu, lòng càng bực hơn. Nhưng cậu không có lập trường ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đút thuốc xong, tiểu Yểu lại vắt khăn lông đắp lên trán Tần Việt, sau đó dùng rượu cồn lau tay chân cho anh.
Bận ra bận vào, mọi động tác đều thạo y như đút thuốc, giống như đã làm như thế vô số lần.
Mà Lâm Khinh Chu vẫn không làm được gì, bởi vì cậu là khách, tiểu Yểu hoàn toàn không để cậu giúp gì.
"Có ai không?" Cho đến khi trong đại sảnh có khách tìm.
"Cô bận việc cứ đi, tôi trông cho." Lâm Khinh Chu cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Tiểu Yểu hơi chần chừ: "Cái này..."
Lâm Khinh Chu cố ý nói: "Cô vẫn chưa tin tôi?"
"Đương nhiên không phải." Tiểu Yểu cười xin lỗi, tiếp đó nói, "Vậy xin làm phiền anh."
Ngoài mặt Lâm Khinh Chu không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại ôm chút may mắn khó tỏ, cậu nhanh chóng nhìn người trên giường, theo tiểu Yểu tới cửa: "Không sao."
Người vừa ra ngoài, liền nhanh đóng cửa phòng lại.
Cậu thở hắt ra, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn Tần Việt, mặc dù đã uống thuốc, nhưng tình hình của Tần Việt vẫn chưa tốt lên, ý thức vẫn mê man, chỉ là người bắt đầu ra mồ hôi, mặt và cổ vì vậy mà ửng hồng.
Không biết là vì không thoải mái hay vì mơ giấc mơ không đẹp gì, mày cau thật chặt.
Lâm Khinh Chu nhìn đến mê mẩn, qua hồi lâu mới nhận ra ánh mắt mình đã dừng trên người người này lâu đến vậy.
Cậu thở dài, đổ chút nước nóng vào chậu rửa mặt tiểu Yểu chuẩn bị, một tay cẩn thận nâng sườn mặt của Tần Việt, tay còn lại lau mặt và cổ cho anh.
Có lẽ do khăn lông ướt đáp lên da mặt mát mẻ, cảm xúc rất dễ chịu, Tần Việt thế mà hé mắt ra, tỉnh táo đôi chút.
"Cảm thấy thế nào?" Lâm Khinh Chu hỏi anh.
Rõ ràng hôm qua vẫn còn khỏe, khi không lại bệnh thành như vầy, Lâm Khinh Chu khó chịu trong lòng.
Nhưng Tần Việt không nói gì, ánh mắt nhìn Lâm Khinh Chu có đôi phần mờ mịt, thậm chí là một chút si mê, lúc cậu đưa tay ra lần nữa chợt nắm lấy, hé nửa mắt hỏi: "Lâm Khinh Chu?"
Thân nhiệt anh rất cao, cổ tay bị nắm của Lâm Khinh Chu nóng lên theo, như thể mình cũng bắt đầu phát sốt.
"Là tôi." Cậu khẽ nói.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Tần Việt mỉm cười, đoạn nhìn Lâm Khinh Chu. Sau một hồi lại lắc đầu, nói: "Không phải, là mơ." Anh cụp mắt, giọng nói trầm khàn, "Anh lại nằm mơ nữa rồi..."
Lâm Khinh Chu ngơ ngác, tim đập như sấm, mà Tần Việt lại nhắm mắt, ngủ say, chẳng hề biết hai câu nói của mình đã mang đến lực sát thương lớn bao nhiêu cho một người khác.
Đầu óc Lâm Khinh Chu rối tinh rối mù, trước mắt như hiện lên rất nhiều mảnh vỡ, nhưng cậu không thấy rõ được gì, lồng ngực bức bối cùng cực.
__
@Vấn Quân Kỷ Hứa:
Báo trước một tiếng, 3 chương nữa bắt đầu nói rõ quá khứ của hai anh em ~