"Ông chủ, anh Lâm, hai người đang làm gì thế?" Tiểu Yểu ôm đống hoa hồng cuối cùng lên, ngẩng đầu lên thì phát hiện bầu không khí giữa hai người là lạ, mặt cũng không đẹp mấy, không khỏi lo lắng nói, "Không phải cãi nhau chứ? Ông chủ, tém cái tính chó của anh lại đi, anh Lâm là khách đó!"
Bấy giờ Tần Việt mới buông tay, lăn xe lăn lùi về sau một khoảng cách nhỏ, không kiên nhẫn nói với tiểu Yểu: "Việc của cô ít quá phải không?"
Tiểu Yểu bĩu môi, rồi trừng anh, đẩy
cái xe nhỏ đựng đầy hoa hồng của Lâm Thông chạy mất.
"Xin lỗi ông chủ Tần, hôm nay tôi đã thất lễ, hi vọng anh có thể thông cảm cho tâm trạng của một người gấp gáp muốn tìm lại kí ức." Lâm Khinh Chu cũng đứng dậy, lúc này cậu đã thu lại mọi cảm xúc không nên có, tiến lui có chừng mực, ngôn từ thoả đáng.
Nhưng Tần Việt vẫn không hài lòng, xụ mặt nhìn cậu.
"Tôi thấy hơi mệt, lên lầu trước, ông chủ Tần cũng nghỉ ngơi đi."
"Vì sao lại thế?" Đi được hai bước, người sau lưng đột nhiên lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này hỏi rất mập mờ, nhưng Lâm Khinh Chu lập tức hiểu ngay -- Vì sao lại mắc bệnh trầm cảm.
Cậu không quay người, nhắm chặt mắt lại, nói: "Tôi không nhớ rõ, mọi kí ức về khoảng thời gian ấy đều rất mờ nhạt với tôi, tôi chỉ nhớ tôi rời đảo San Hô là vì đi khám bệnh, năm đó tôi 18 tuổi."
Lâm Khinh Chu về phòng nửa tiếng, đầu tiên đi tắm, sau đó ngồi xếp bằng trên giường nghe nhạc một hồi. Đây là cách bình thường giúp cậu điều hoà cảm xúc nhanh nhất, nhưng hôm nay không hề có tác dụng, tâm trạng vẫn bực bội không thôi, không bình tâm được.
Trong sân có người, tiếng chuyện trò và cười đùa truyền rõ lên lầu hai, dường như mọi người đều rất vui vẻ, rất hạnh phúc, chỉ có cậu là cô độc lẻ loi một mình.
Còn tiếp tục buông thả bản thân sẽ rất dễ sa vào cảm xúc tiêu cực khó thoát được, Lâm Khinh Chu không muốn như vậy, tối nay cậu đã đủ mất khống chế, đủ thảm hại, không muốn mất mặc hơn nữa. Vậy nên cậu không tiếp tục nhốt mình trong phòng, khoác một cái áo khoác mỏng, định đi ra ngoài.
Tiểu Yểu đang chuẩn bị cơm tối, thấy cậu khá kinh ngạc: "Anh Lâm, muốn ăn chung không?"
"Không đâu, tôi ra ngoài ăn." Lâm Khinh Chu nói. Tiểu Yểu cũng không nói gì thêm, cầm đũa lên lầu hai.
Trái tim Lâm Khinh Chu nảy lên, bây giờ mới để ý không thấy cái khoá trên cửa nữa, nghĩa là Tần Việt đang ở bên trong.
Mỗi ngày ông chủ đều vào trong nửa tiếng.
- - Không cho ai vào, quét dọn cũng tự ông chủ làm.
Vậy nên rốt cuộc Tần Việt đã giấu bí mật gì bên trong, nếu như bây giờ cậu đi qua đẩy cửa ra, liệu có thể phát hiện tất cả chân tướng không?
Nhưng đương nhiên chỉ là nghĩ thôi, nếu như cậu dám làm vậy, Tần Việt chắc chắn dám ném cả người lẫn hành lý của cậu khỏi [Phù Bạch].
Người kia nước đổ đầu vịt, hồi nãy cậu mới chịu thiệt, té đầu rơi máu chảy, dưới tình huống không đủ chắc ăn, tuyệt đối không dám manh động nữa.
Cửa phòng hé ra một khe hở từ bên trong, là Tần Việt chuẩn bị ra ngoài, tiểu Yểu quay người đi xuống, Lâm Khinh Chu cũng thu tầm mắt lại, rời khỏi đại sảnh.
Trời đã bắt đầu chập tối, gió mát mùa hè thổi trên người rất dễ chịu, len lỏi hương trái cây nhàn nhạt và vị mặn ẩm của nước biển, rất giống mùi của một loại nước hoa nào đó.
Đường quanh đảo rất náo nhiệt, rất nhiều du khách ngại ban ngày nóng chọn ra ngoài lúc này, các cửa tiệm lân cận cũng đã sớm lên đèn màu rực rỡ, mời chào du khách qua lại.
Lâm Khinh Chu mua một trái dừa xanh của một cụ bà, vừa đi vừa uống, tâm trạng u uất cũng dần lắng lại trong mùi thức ăn bên đường..
"Đệt, anh không phải anh chàng kia sao?" Lúc đi ngang qua một tiệm hoa, một cậu đeo tạp dề đen đang mang hoa ra ngoài, mới đầu Lâm Khinh Chu không thấy rõ mặt của đối phương, cho đến khi người đó lên tiếng.
- - Thế mà lại là người theo đuổi Tần Việt.
Cậu ngẩng đầu nhìn tên tiệm, mới phát hiện mình đã bất giác đi xa đến vậy.
"Vậy nên rốt cuộc anh là ai?" Người đàn ông bày ra biểu cảm rất dữ, liếc mắt nguýt Lâm Khinh Chu, "Có quan hệ gì với Tần Việt!"
Đứa trẻ này tướng tá đứng đắn, chỉ là đầu óc thoạt nhìn không tốt lắm, nếu lừa một chút nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ. Lâm Khinh Chu nghĩ gì làm nấy, cố tình khiêu khích: "Vậy cậu à ai, có quan hệ gì với Tần Việt, dựa vào đâu mà quản tôi?"
Quả nhiên đối phương mắc câu ngay: "Anh mù hả, không nhìn ra tôi đang theo đuổi ảnh?"
"Ồ, vậy thì sao, có liên quan gì tới tôi, cậu theo đuổi anh ấy thì người khác không thể? Trên người ông chủ Tần cũng đâu có dán nhãn của cậu?"
Lâm Thông nghiến răng: "Tôi nói không thể là không thể, hai chúng tôi thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, đồ chết tiệt anh chạy từ đâu ra mà dám cướp người của tôi?"
Thanh mai trúc mã? Lâm Khinh Chu giật mình, nhưng không biểu hiện ra ngoài, khinh thường nhấc mí mắt: "Tôi nghe tiểu Yểu nói năm ngoái cậu mới lên đảo, sao mà thành thanh mai trúc mã rồi?"
"Tôi --" Lâm Thông nghẹn họng, nén đỏ bừng mặt, "Bớt cmn chém gió! Giữa chừng tôi rời đi một khoảng thời gian không sai, nhưng lúc sáu tuổi tôi đã chơi chung với Tần Việt rồi, nói câu thanh mai trúc mã cũng đâu quá?"
"Nếu vậy, chắc hẳn cậu biết chân anh ấy đã xảy ra chuyện gì?" Cửa tiệm hoa có hai bậc thềm, Lâm Khinh Chu thoải mái ngồi xuống, rồi vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với người bên cạnh, "Ngồi?"
Trông Lâm Thông rất không tình nguyện, còn lườm dữ Lâm Khinh Chu một cái, cuối cùng không biết vì nguyên do gì mà vẫn ngồi xuống.
"Chân của anh ấy...tôi không biết." Chó săn nhỏ luôn nhe răng múa vuốt đột nhiên trở nên ủ rũ, phiền muộn vò tung đầu mình, "Năm chín tuổi ba mẹ tôi ly dị, tôi bị mẹ dẫn khỏi đảo San Hô, sống với người chồng bà ấy tìm được sau này, mãi không trở về được."
Người đàn ông đó đối đãi với cậu ta khá tốt, thế giới bên ngoài cũng rất hấp dẫn, nhưng cậu ta thích đảo San Hô hơn, vậy nên sau khi tốt nghiệp đại học cậu ta vẫn chọn trở về đây.
Kết quả may mắn thay, ngày thứ hai trở về đã gặp lại Tần Việt.
Mười mấy năm qua, thực ra Lâm Thông chưa quên anh trai nhỏ xinh đẹp này, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất với đối phương cũng chỉ là xinh đẹp, lúc đó còn nhỏ, cũng chưa đến mức trưởng thành sớm.
Thế nhưng lần gặp này, lại phát hiện đối phương đẹp hơn cả ấn tượng của cậu ta, bảo là kinh vi thiên nhân cũng không ngoa, tim đập thình thịch thình thịch, nhảy thẳng lên người Tần Việt không lấy lại được nữa.
"Lúc tôi rời đi anh Tần vẫn lành lặn, trở về liền thành thế này, đương nhiên tôi từng canh cánh chuyện ấy trong lòng, hỏi ba tôi, bà tôi, còn có mấy người bà Trương, bác Vương kế bên, nhưng ai nấy đều bảo không biết, chỉ nói xảy ra tai nạn gì đó, thời gian đại khái là năm thứ hai tôi rời đảo San Hô."
"Cậu nói sau bảy tuổi cậu đã chơi với Tần Việt, vậy nên lúc nhỏ Tần Việt cũng sống ở khu này sao?"
Đảo San Hô vốn không lớn, Lâm Khinh Chu không dám nói nắm rõ khu này như trong bàn tay, nhưng cũng rất quen thuộc, nếu như ông chủ Tần thật sự ở gần đây, sao cậu có thể không có ấn tượng nào với một người như thần tiên.
"Phải, chúng tôi thường hay chơi trên bãi biển đằng trước, bắt cua, nhặt vỏ sò gì đó, anh Tần còn biết đắp autobot bằng cát, siêu trâu bò. Nhưng mà tuổi của bọn họ lớn hơn tôi nhiều, đôi khi cũng sẽ chạy tới chỗ khác chơi, chê tôi phiền nên không cho tôi theo."
"Tần Việt rất tốt, sẽ không chê tôi phiền, đáng ghét nhất là cái người đi cùng anh ấy, cứ xúi Tần Việt lén bỏ tôi lại, muốn một mình bá chiếm Tần Việt, thấy ghét."
Trong đầu Lâm Khinh Chu lại loé lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ và lộn xộn, vô thức hỏi: "Ai?"
"Tôi không nhớ tên của anh ta, dù sao cũng là một tên siêu cấp đáng ghét, trẻ con chỗ chúng tôi ai cũng ghét anh ta!"
"Vậy Tần Việt là con nhà nào, có quan hệ gì với chủ cũ của [Phù Bạch]?"
"Cái này sao tôi biết, lúc đó tôi còn nhỏ xíu, nhớ được nhiều như vậy là hay lắm rồi oke." Lâm Thông có lý chẳng sợ.
"Nhưng mà tôi nhớ anh Tần vốn không phải người của đảo San Hô, anh ấy đột nhiên xuất hiện ở trên đảo, bởi vì trước đó tôi chưa từng thấy anh trai đẹp như vậy."
Giỏi, té ra từ nhỏ trong mắt tên này chỉ có mỹ nhân, cái khác gì cũng không nhớ.