"Huệ --" vừa xuống phà, Lâm Khinh Chu liền ôm tảng đá bên bờ nôn liên hồi.
Buổi sáng trên máy bay, cậu chỉ uống một ly cà phê, ăn nửa miếng bánh mì nướng, bây giờ đã nôn hết vào trong biển cả cuồn cuộn, nôn đến khi không nôn ra thứ gì nữa mà chỉ còn nước chua, chút huyết sắc trên mặt cũng bay biến, trắng bệch bơ phờ. "Huệ -- huệ --"
Đường Tĩnh Du ngồi xổm bên cạnh đưa nước cho cậu, bị cậu xua tay đẩy ra, không uống được, uống rồi phải nôn tiếp.
"Chuyện gì đây, chẳng phải mày nói ở trên đảo này từ nhỏ đến lớn à, sao đi thuyền lại nôn thành thế này, tao đây đi lần đầu còn không như vậy." Đường Tĩnh Du rất cạn lời.
"Người lớn lên trên đảo như tụi mày không phải nên tung hoành trong sóng, băng sông vượt biển hết sao?"
Lâm Khinh Chu làm gì không nghe ra bạn tốt đang chế nhạo cậu, nhưng hiện giờ cậu đang rất khó chịu, nói không ra hơi, cũng chỉ có thể để nó trêu chọc.
Khoảng mười phút sau, cậu mới đỡ say tàu, miễn cưỡng có thể nói thành lời: "Gần mười năm tao chưa về đây rồi."
Ngụ ý là hơn mười năm chưa từng đi tàu, say cũng thường thôi.
Sau đó lại bị Đường Tĩnh Du chẹn họng: "Khoảng mười năm thì hiếm lạ gì đâu, tao chưa từng đi tàu từ trong bụng mẹ đây này."
Lúc này tay chân đều Lâm Khinh Chu không có sức, đầu óc vẫn còn choáng, không có tâm trạng tranh luận với bạn tốt mấy thứ này.
Cậu uể oải dựng ngón cái: "Oke, vậy ngài lợi hại."
Đảo San Hô là thắng cảnh du lịch hải đảo có tiếng trong nước, số người đến đây du lịch mỗi năm có thể tính bằng vạn, nói khoa trương chút là chỉ cần là người nước Hoa, không ai chưa từng nghe nói nơi này.
Nhưng hơn mười hai năm trước, chỗ đây vẫn là một hòn đảo nhỏ không có tiếng tăm, Lâm Khinh Chu sinh ra ở đây, sống thêm bảy năm, đến tuổi lên tiểu học mới theo mẹ Lâm Lung đến Đông thành. Có điều kỳ nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm vẫn sẽ được đưa về đây ở với ông bà ngoại.
Ông bà ngoại không có nhiều yêu cầu lớn với cháu trai duy nhất này, chỉ mong cậu được khoẻ mạnh vui vẻ, vậy nên cuộc sống trên đảo của Lâm Kinh Việt có thể nói là không phiền không lo, không phải theo ông ngoại lên núi bắt chim, xuống biển bắt cá, thì lả hái trái cây, đập óc chó, cái gì vui chơi cái ấy.
Nói theo lời của ông ngoại, là hoang dã giống như khỉ.
Cậu không thích căn nhà ở Đông thành, nhưng cậu thích nơi đây.
"Nè, chỗ này đẹp thật đó, nhất là gió biển, thổi qua dễ chịu quá trời. Hồi đó tao đã muốn tới nhưng mãi mà không có cơ hội, sớm biết đẹp thế này, chắc chắn tao đã đến lâu rồi."
Lâm Khinh Chu: "Ừ, ở đây đẹp bốn mùa, nhưng tao thích thời điểm hiện tại nhất."
Hai người không dùng bất cứ phương tiện giao thông nào, mà từ tốn tản bộ đến homestay đã đặt trước.
Mười năm chưa về, đảo San Hô đã không khác với hòn đảo nhỏ trong kí ức, đường quanh đảo không biết đã được mở rộng từ bao giờ, hai bên nở hoa đầy màu sắc, đa số là hoa giấy thường gặp trên đảo, cũng có một số loài khác Lâm Khinh Chu không biết.
Mỗi mấy mét còn trồng dừa và xoài, hai người đang nói chuyện, một trái xoài từ trên trời rớt xuống, nện ngay bên chân Đường Tĩnh Du, văng "xoài nghiền nhuyễn đầy người" hắn, doạ Đường Tĩnh Du nhảy cẫng lên tại chỗ, "Á đệt --"
Tâm trạng của Lâm Khinh Chu rốt cuộc cũng tốt lên được chút, đứng bên cạnh ôm bụng cười.
"Số mày còn tính là hên, không đập lên đầu, hơn nữa cũng không phải trái dừa, nếu không ngày đầu tiên lên đảo mày đã phải vào viện."
Đường Tĩnh Du nghĩ mà hãi hùng, né cái cây ra, "Thế cũng doạ người quá thể rồi."
"Rất bình thường, tại mày chưa thấy cái doạ người hơn, đôi khi có trái dừa bự rớt xuống, có thể nện nóc xe đỗ dưới cây ra một cái lỗ." Lâm Khinh Chu nói, "Mày không thấy dưới thân cây không có xe nào đỗ sao."
Nói mới thấy thật vậy. "Xem ra người sống trên đảo đều phải luyện thiết đầu công, bằng không đâu đâu cũng nguy hiểm." Đường Tĩnh Du nói đùa.
Lâm Khinh Chu cười bảo: "Không khoa trương tới vậy, lúc nhỏ tao bị nện rồi, một trái dừa xanh, trên trán rách hai chỗ, bây giờ vẫn còn nhìn ra được chút sẹo."
"Thật hay giả đấy." Đường Tĩnh Du thích thú, gạt tóc cậu ra sau, "Đù, có thật này."
"Lúc nhỏ nghịch ngợm, lại ham ăn, thấy cây dừa ven đường liền buồn miệng, muốn lắc rớt xuống, kết quả rớt lên đầu mình, cũng may trái dừa đó không lớn, nếu không tao bị nện ngu luôn không chừng." Lâm Khinh Chu gạt mái tóc bị bạn tốt làm rối về, nhìn cây dừa gần đó, nói với vẻ hoài niệm.
"Sau đó thì sao?"
Sau đó? Lâm Khinh Chu cau mày nhớ lại, cậu phát hiện mình không nhớ ra, trong hồi ức như chỉ có một đoạn kí ức bị nện này, còn lúc đó có một mình mình, hay là chơi cùng bạn, tiếp đó vào bệnh viện hay về thẳng nhà, hình như cậu không nhớ được gì hết.
Đây là di chứng do điều trị và uống thuốc thời gian dài sau khi cậu mắc bệnh vào lúc đó, kí ức xưa kia luôn mờ mờ ảo ảo, rất nhiều thứ không nhớ ra.
"Xin lỗi, có vẻ tao không nhớ." Lâm Khinh Chu thu lại nụ cười.
Đường Tĩnh Du biết tình huống của cậu phần nào, nghe vậy móc cổ cậu, kéo người tới cạnh mình: "Ôi dào, không nhớ thì không nhớ thôi, xin lỗi cái gì, cũng không phải chuyện gì lớn."
Sau đó hai người đi thêm gần nửa tiếng, dừng trước cửa một homestay tên [Phù Bạch].
Homestay là nhà lầu ba tầng, nóc nhà màu xám đậm, tường ngoài đá trắng, gần mặt tường bên trái có một cầu thang xoắn ốc đặc biệt dẫn đến sân thượng nhỏ của lầu hai.
Trên sân thượng trồng đủ giống thực vật xanh mướt, có hoa có cỏ, còn có dây thường xuân uốn lượn men mặt tường, cách xa thật xa cũng có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Trong khoảng sân ở cửa trồng rất nhiều hoa giấy dễ thấy trên đảo, bên cạnh đặt mấy cái bàn tròn con con, ghế mây tre, và một cây đa rất to.
Một đôi trẻ đang chụp ảnh dưới gốc cây, cô gái hình như chê kĩ thuật chụp ảnh của bạn trai không giỏi, cười vỗ cánh tay đối phương, sau đó chạy nhanh về gốc cây như chim, tạo một tư thế xinh xắn mới.
Nơi đây giống hệt trí nhớ của Lâm Khinh Chu, giống như thời gian đã ngưng đọng vào những tháng ngày cậu cảm thấy vui vẻ nhất, còn cậu chỉ ra ngoài đi học, bấy giờ đã nghỉ hè nên lại trở về.
Chỉ cần cậu hô một tiếng, bà ngoại đầu tóc bạc phơ sẽ tươi cười đi ra, nhận va-li của cậu, dẫn cậu vào sân ăn dưa hấu ướp lạnh.
"Thầy Lâm, đây chính là homestay của ngoại mày?"
Lời của Đường Tĩnh Du kéo Lâm Khinh Chu khỏi hồi ức xa xăm, "Ừ. Có điều lát vào mày đừng nhắc tới chuyện này."
Năm ấy cậu xuất ngoại trùng lúc bà ngoại mất, về sau nghe mẹ Lâm Lung của cậu kể khi hấp hối ngoại đã bán lại homestay cho người khác, vậy nên bây giờ nơi này không còn thuộc về cậu nữa.
Trước đây cậu là cậu chủ nhỏ, bây giờ sắp vào, nhưng là khách, còn phải trả tiền.
Tâm trạng khá phức tạp.
"Mày yên tâm đi, tao biết chừng mực. Nhưng thật ra cũng đâu liên quan gì, nếu như chủ vẫn là người cũ, nói không chừng nể mặt bà ngoại tụi mình còn có thể giảm giá cho mình đấy."
Đây là lời nói đùa, vì để dỗ Lâm Khinh Chu vui vẻ.
Về thăm chốn cũ, vật vẫn vậy mà người đã khác, khó tránh sẽ tức cảnh sinh tình. Lâm Khinh Chu mỉm cười.
"Chào mừng ghé thăm, hai vị có đặt trước không ạ?" Lễ tân là một cô gái nhỏ độ chừng hai mươi, mặc một chiếc váy hoa nhí màu vàng nhạt, mái tóc dài đến eo tết thành bím tóc xinh xinh, làn da hơi gần với màu lúa mạch, cười lên hai bên có lúm đồng tiền rất đáng yêu, cả người trông vui vẻ lại thật thà.
Đường Tĩnh Du nhìn chăm chăm, nói lắp ba lắp bắp: "À, c...có."
"Vậy mời anh nói số điện thoại đặt trước, bên tôi sẽ kiểm tra cho anh."
Phòng do Lâm Khinh Chu đặt, để cũng là số điện thoại của cậu, cô tiếp tân tìm lịch sử đặt trước của bọn họ, lấy ra hai chiếc chìa khoá từ trong ngăn kéo dưới máy tính.
"Phòng của hai vị ở tầng hai phía Đông, một phòng 202, một phòng 203, đây là chìa khoá, xin hãy giữ kĩ."
"Nước nóng trong phòng cung cấp 24 giờ, nhưng nếu có thể, tốt nhất là dùng trước 11 giờ, quá thời gian này áp lực nước có thể không được ổn định, dễ gặp tình trạng không chảy nước."
"Ngoài ra, mặc dù bên chúng tôi không bao ba bữa, nhưng nếu như hai vị có yêu cầu vẫn có thể cung cấp, chỉ cần báo tôi trước là được."
Lâm Khinh Chu nhận lấy hai chiếc chìa khoá, đưa một chiếc cho bạn tốt, lễ phép cảm ơn cô tiếp tân: "Được, cảm ơn."
"Không cần khách sáo!" Cô tiếp tân càng cười ngọt hơn, "Vậy hai anh có thể lên lầu xem phòng trước, tôi không lên được, chúc hai vị chơi vui vẻ!"