Tình yêu, có thể xoa dịu đi nỗi đau đớn trong trái tim của con người hay không, hay sẽ khiến cho nó càng ngày càng rỉ máu? Yêu một người, có phải là hy sinh đời mình để cho người mình yêu hạnh phúc? Nhưng tại sao, trái tim lại mệt mỏi đến như vậy, nhưng vẫn không thể nào buông tay? Phật đã từng dạy, năm trăm lần nhìn lại của kiếp trước đổi lại một cái nhìn thoáng qua ở kiếp này, có phải như thế không? Như vậy, những người yêu được nhau đã phải gặp nhau bao nhiêu lần cho đủ?
Nếu như em nói, em không cần bất cứ điều gì, chỉ cần anh thôi, anh có tin hay không? Nếu như em nói, cả đời này, em chỉ cần có anh tồn tại, để em có thể ngắm nhìn anh mỗi ngày, anh có động lòng hay không? Nếu như em nói, kiếp này, trọn đời em đều yêu anh, trăm năm không thay đổi, anh có hướng tới em nở một nụ cười hay không?
Yêu anh, em đánh đổi cả thanh xuân. Yêu anh, em đợi chờ trong vô vọng. Yêu anh, em chưa từng nuối tiếc. Chỉ hy vọng, sẽ có ngày anh quay đầu nhìn lại. Chỉ hi vọng, anh đừng để em phải chờ đợi quá lâu. Chỉ hy vọng, em sẽ được trở thành người con gái anh yêu sau cùng... Có được không anh?
Bình luận truyện