Nhà vua trầm ngâm nhìn Thanh Vũ, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn lo âu và nỗi đau đớn không lời. Ông thở dài, cố gắng tìm lời để an ủi con trai, nhưng mỗi từ đều nặng trĩu.
“Phụ hoàng hy vọng con có thể thấu hiểu nỗi lòng của ta, không phải vì ta coi nhẹ con mà vì ta tin tưởng vào con. Vì sự hòa bình của Thiên Yến quốc, vì sự an nguy của bá tánh. Chỉ có con mới có thể đảm đương trọng trách này”.
Nghe đến đây, Thanh Vũ khuỵu xuống. Hình ảnh người quân vương tàn ác trong giấc mơ bất chợt xuất hiện trong tâm trí Trần Minh, lẽ nào lần đi này Thanh Vũ sẽ gặp hắn, lẽ nào cơn ác mộng kia chính là tương lai của Thanh Vũ giờ đây chính là Trần Minh phải gánh chịu.
Thanh Vũ cảm thấy như thể trời đất đang sụp đổ xung quanh mình. Cậu không thể tin vào những lời cha vừa nói. Trái tim cậu đập loạn nhịp, nỗi sợ hãi và hoảng loạn tràn ngập trong lòng. Ánh mắt cậu dần dần chuyển từ bất ngờ sang kinh hoàng và phẫn nộ. Giọng nghẹn ngào nhưng quyết liệt.
"Phụ hoàng, xin hãy thu hồi mệnh lệnh này! Người có biết quân vương Thiên Vân Quốc tàn ác đến mức nào không? Phụ hoàng đành lòng giao phó tính mạng của con cho kẻ địch sao?"
Thanh Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói càng lúc càng run rẩy. Cậu không thể chấp nhận được viễn cảnh kinh khủng đang chờ đợi mình. Đôi mắt cậu ướt đẫm nước, đầy sự đau đớn và khẩn cầu.
"Đường xá xa xôi hiểm trở, liệu con có thể sống sót đến nơi? Biết bao cạm bẫy nơi xứ người, con có thể bị vu oan, hãm hại, bị hành hạ cho đến chết. Cả đời con chỉ có thể làm nô lệ cho hoàng tộc Thiên Vân. Chuyến đi này của con chỉ có hai con đường chịu nhục hay là chết."
Cậu nghẹn ngào, gần như nghẹt thở trong cơn xúc động mạnh mẽ. Thanh Vũ biết mình không chỉ đang cầu xin sự sống mà còn đang cầu xin lòng thương xót từ người cha mà cậu kính yêu. Trong lòng cậu dâng trào một cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
"Phụ hoàng, con cũng là một hoàng tử, là con của người, lẽ nào người đành lòng để con phải sống trong nhục nhã, bị vương thất Thiên Vân Quốc chà đạp, người nỡ lòng từ bỏ con như vậy sao?"
Những lời của Thanh Vũ như những mũi dao đâm vào trái tim nhà vua, mỗi câu nói ra đều chứa đầy nỗi sợ hãi và uất ức. Cậu hy vọng, dù chỉ một chút, rằng phụ hoàng sẽ thay đổi quyết định, rằng sẽ có một con đường khác không đẩy cậu vào nơi nguy hiểm.
Nhà vua thấy Thanh Vũ vẫn còn đang xúc động, cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền:
"Thanh nhi, con phải hiểu rằng, làm người của hoàng tộc, chúng ta phải luôn đặt lợi ích của đất nước lên hàng đầu. Trong lòng phụ hoàng, chẳng có nỗi đau nào lớn hơn việc giao con cho kẻ địch, nhưng để bảo toàn giang sơn xã tắc, để muôn dân được an bình, phụ hoàng không còn lựa chọn nào khác. Đó là cái giá mà hoàng tộc chúng ta phải trả, là sự hy sinh của con. Hãy hiểu cho nỗi lòng phụ hoàng”
Nhà vua nghiêm nghị nhìn Thanh Vũ, tiếp tục nói trong ngờ vực:
"Lẽ nào tai nạn lần trước không phải tình cờ? Là con đã dàn dựng để né tránh nghĩa vụ đến Thiên Vân Quốc?" Giọng ông trở nên lạnh lùng và tức giận.
Thanh Vũ bất ngờ ngước nhìn vua cha, đôi mắt mở to, đầy vẻ sững sờ và đau đớn.
"Phụ hoàng, người nghi ngờ con sao?" Giọng cậu run rẩy, vừa phẫn uất vừa nghẹn ngào.
"Phụ hoàng sao người có thể nghĩ con lại làm chuyện đê hèn như vậy?"
Cậu nhìn thẳng vào nhà vua, giọng cương quyết:
“Con lấy tính mạng ra để chứng minh sự trong sạch của mình! Đó hoàn toàn là một tai nạn!”
Nhà vua đôi mắt đầy nghi hoặc
“Để đề phòng bất trắc, kể từ bây giờ con hãy ở yên trong cung cho trẫm, ta sẽ cắt cử thêm 2 đội thị vệ bảo vệ an toàn cho con.”
Hoàng hậu nắm lấy tay Thanh Vũ, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định:. ngôn tình hay
“Con hãy mạnh mẽ lên. Chúng ta luôn ở bên con, luôn yêu thương con.”
Dù có thương cảm với Thanh Vũ, một hoàng tử tài hoa, nhưng sự an toàn của con ruột vẫn là điều quan trọng nhất đối với bà. Hoàng hậu thầm thở phào nhẹ nhõm vì con trai bà không phải là con tin nơi xứ người.
Nhà vua, với vẻ mặt cương nghị, dứt khoát ra mệnh lệnh:
“Trẫm đã quyết, một tháng nữa, khi quân đội Thiên Vân đến, sẽ hộ tống con lên đường. Hãy chuẩn bị từ bây giờ đi.”
Không để Thanh Vũ kịp phản ứng, nhà vua phất tay bỏ đi, tâm trạng không vui vẻ gì.