Cả bốn người dừng chân trước một gian phòng lớn. Trong phòng, một vị cao niên đang ngồi chăm chú nghiên cứu văn thư. Thấy bóng dáng Ôn Địch, ông dừng lại, đặt sách xuống, bước tới với phong thái ôn hòa, ánh mắt thông tuệ nhìn lướt qua tất cả mọi người, chợt sáng lên khi chạm vào đôi mắt phượng tinh anh của Thanh Vũ đang nhìn mình.
Ôn Địch cúi đầu cung kính chào:
“Xin chào Chủ giám Triệu Quý.”
“Hôm nay, ta phụng mệnh Hoàng thượng, đưa Tứ hoàng tử Yến Quốc, Điện hạ Cao Thanh Vũ, đến Quốc Tử Giám nhận lệnh sắc phong làm Hàn Lâm Đại học sĩ.”
Triệu Quý nghe vậy mỉm cười như đã biết trước, hành lễ với Thanh Vũ, giọng trân trọng:
“Thần vinh hạnh được đón tiếp Điện hạ.”
Thanh Vũ đưa tay ra đỡ chủ giám Triệu Quý, giọng trong trẻo vang lên:
“Chủ giám đừng đa lễ, ta tài hèn sức mọn, may mắn được Hoàng thượng trọng dụng, xin nhờ Chủ giám chỉ bảo thêm.”
Ôn Địch tiếp lời, giọng nói đầy tự hào:
“Ba năm trước, ta có dịp đi sứ sang Yến Quốc, đã được diện kiến Tứ điện hạ. Khi đó, ngài ấy mới 18 tuổi đã là kỳ tài Yến Quốc, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tài năng thực sự hiếm có.”
Triệu Quý nghe vậy, ánh mắt khẽ vui mừng:
“Quả là may mắn cho Quốc Tử Giám khi được Điện hạ chiếu cố.”
Thanh Vũ nghe hai vị đang tâng bốc mình có chút ái ngại, tay chàng nắm chắc cây quạt lụa mỉm cười nói:
“Đa tạ các vị đã quá khen.”
Ôn Địch sau khi giao phó Thanh Vũ cho Triệu Quý, liền cúi mình hành lễ:
“Thưa Điện hạ, nếu không còn việc gì, thần xin phép lui về cung, bẩm báo với Hoàng thượng.”
Thanh Vũ gật đầu:
" Ở đây đã có Chủ giám Triệu Quý. Không làm phiền khanh nữa."
Ôn Địch hành lễ chào Thanh Vũ, sau đó quay sang cúi đầu chào Chủ giám Triệu Quý trước khi rời đi.
Ngay sau đó, Triệu Quý dẫn Thanh Vũ đi tham quan và giới thiệu tất cả các gian phòng, thư viện và từng góc nhỏ nơi đây. Cuối cùng, Triệu Quý dừng lại trước một căn phòng lớn, bao quanh bởi cảnh sắc thiên nhiên tuyệt mỹ. Bên ngoài là dòng suối trong vắt uốn lượn, hoa lá tươi đẹp khoe sắc, tiếng chim hót líu lo.
“Gian phòng này được thiết kế dành riêng cho Hoàng thượng nghỉ ngơi mỗi khi người ghé qua. Nay Hoàng thượng đã hạ chỉ để điện hạ làm việc tại đây.”
Nói rồi, Triệu Quỹ khẽ mở cửa cả hai cùng đi vào trong phòng. Không gian được thiết kế trang nhã, bày biện đủ loại nhạc cụ, tranh quý, bút nghiên đến những giá sách đầy ắp các tác phẩm văn chương kinh điển. Mọi thứ đều được sắp xếp cẩn thận, quả là một nơi thư thái.
“Quân Vân Kỳ thật biết cách hưởng thụ”. Thanh Vũ thoáng suy tư khi nghe Triệu Quý nói đây là phòng dành riêng cho Quân Vân Kỳ, nghĩ thế nào cũng thấy thật kỳ lạ:
“Giờ ta chiếm tiện nghi của hắn, sau này hắn đến Quốc Tử Giám liệu có đòi chung phòng với ta không?”
Triệu Quý nhìn Thanh Vũ, ánh mắt đầy sự tự hào:
“Điện hạ, nơi đây không chỉ để ngài nghiên cứu mà còn là chốn an tịnh để ngài thư giãn.”
Nghĩ thế nào cũng thật khó từ chối, Thanh Vũ cũng chỉ đành khẽ thở dài, nhận lấy đãi ngộ này.
Triệu Quý quay sang Thanh Vũ, ôn hòa nói:
“Điện hạ, thần nghe nói văn hóa Yến Quốc rất nhiều kỳ tài, đặc biệt là âm nhạc vô cùng hưng thịnh. Thật là hữu duyên khi ngài đã đến Quốc Tử Giám, mong ngài gánh vác trọng trách phát triển âm nhạc cho Vân Quốc”
Thanh Vũ gật đầu, đồng ý:
"Ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ này, không phụ lòng mong đợi của Hoàng thượng và Chủ giám”
Triệu Quý mỉm cười hài lòng, bắt đầu giới thiệu qua về quy định cũng như sinh hoạt tại Quốc Tử Giám:
“Ở Vân Quốc, nam tử và nữ tử đều có theo học tại Quốc Tử Giám. Hàng ngày, các nho sinh sẽ có các buổi học chính từ sáng đến chiều, chia thành các tiết học khác nhau. Ngoài ra, vào đầu tuần và cuối tuần, các Đại học sĩ sẽ cùng nhau thảo luận về các vấn đề chuyên môn.”
Triệu Quý dừng lại rồi nói tiếp:
"Mỗi Đại học sĩ sẽ đăng ký giảng dạy tối thiểu một buổi mỗi tuần. Đây là thời gian để các nho sinh học hỏi trực tiếp từ các bậc thầy và nâng cao kiến thức chuyên môn của mình”
Thanh Vũ lắng nghe, cảm thấy sự sắp xếp này cũng thật hợp lý, im lặng tán thưởng.
Triệu Quý sau khi đã giới thiệu xong về những trọng trách, nhiệm vụ của một Đại học sĩ, ông cung kính nói:
“Điện hạ. Giờ cũng không còn sớm, ngài hãy nghỉ ngơi và làm quen với nơi đây. Buổi chiều thần sẽ đưa ngài đi gặp gỡ các Đại học sĩ và nho sinh. Nếu có bất cứ điều gì cần hỗ trợ, xin hãy nói với ta.”
Khi Triệu Quý rời đi, chỉ còn mình Thanh Vũ đứng trong gian phòng, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trang trí, từng cuốn sách, từng loại nhạc cụ cổ:
“Từ một người hiện đại, giờ đây trở thành cầm sư, sẽ có nhiều việc phải làm lắm đây”
Giữa không gian tĩnh lặng của thư phòng, chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng nước suối chảy róc rách tâm trí chàng trở về những năm tháng trước kia khi còn là Trần Minh.
Chàng hồi tưởng về những ngày tháng miệt mài bên cây đàn piano, chàng đã dành cả tuổi thơ để luyện tập, tham gia nhiều cuộc thi, giành không ít giải thưởng lớn nhỏ. Âm nhạc như chảy trong máu chàng, từng nốt nhạc vang lên đều chứa đựng tình cảm và sự đam mê mãnh liệt. Nếu không debut năm 18 tuổi, có lẽ chàng đã theo học khoa sáng tác của một học viện âm nhạc danh tiếng, nơi chàng có thể thỏa sức sáng tạo và phát triển tài năng âm nhạc của mình.