Quân Vân Kỳ khẽ mỉm cười, giữ nguyên phong thái uy nghi của bậc quân vương hỏi chàng:
“Thanh Vũ, khanh thấy kinh thành và hoàng cung của trẫm như thế nào?”
Thanh Vũ khẽ mỉm cười, ánh mắt phượng trong veo nhìn Quân Vân Kỳ đáp:
“Kinh thành Vân Quốc của người thật phồn hoa và sầm uất. Cuộc sống bách tính nơi đây vô cùng sung túc, ấm no”
Chàng tiếp tục, ánh mắt ngưỡng mộ:
“Hoàng cung của bệ hạ nguy nga tráng lệ. Mỗi kiến trúc đều tinh xảo, tuyệt mỹ, đẹp như thiên đường chốn nhân gian, tất cả là nhờ thần trí anh minh của bệ hạ”.
Quân Vân Kỳ mỉm cười hài lòng:
“Thanh Vũ, khanh quá khen. Sự phồn hoa và tráng lệ của Vân Quốc không chỉ nằm ở cảnh sắc mà còn ở sự an yên của bách tính, lòng tận tụy của quần thần, đó mới chính là vẻ đẹp thật sự của Vân quốc, sức mạnh của một quốc gia không chỉ nằm ở những bức tường cao và cung điện lộng lẫy, mà còn ở lòng trung thành và sự đoàn kết của mọi người. Mong khanh sẽ thấy nơi đây là một mái nhà an lành và thịnh vượng.”
Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Quân Vân Kỳ, mắt phượng trong veo của chàng lấp lánh sự ngưỡng mộ, không ngờ một vị vua còn trẻ như vậy đã uyên bác nhường ấy:
“Bẩm Hoàng thượng, Thần thực sự cảm kích trước những lời chỉ giáo thấu tình đạt lý của bệ hạ. Thần vinh hạnh được đến đây, nguyện học hỏi và đóng góp phần nào vào sự thịnh vượng của hai nước”
Quân Vân Kỳ tiến lên một bước, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp đại điện:
“Nhờ ơn phù hộ của tiên vương, cùng với sự đồng lòng của các khanh, Vân Quốc đã liên tiếp giành được thắng lợi trước các nước ngoại bang”
“Để ăn mừng chiến thắng, ghi nhận công lao của các khanh, ngày mai trẫm sẽ tổ chức đại yến tại cung điện, mời tất cả các khanh tham dự. Đây cũng là dịp để chào đón Tứ Điện hạ Thiên Yến. Các khanh hãy chuẩn bị chu đáo, không một ai được phép vắng mặt”
Không khí trong đại điện trở nên sôi động, các quan đại thần đồng loạt cúi đầu nhận lệnh. Tiếng thì thầm bàn luận về chiến thắng và sự xuất hiện của Tứ hoàng tử Thiên Yến râm ran khắp nơi.
Quân Vân Kỳ gật đầu, ra lệnh cho các quan lại và cận vệ:
“Đưa Tứ Điện hạ về cung Tâm Ngọc. Hãy đối đãi với khanh ấy giống như với các hoàng tử Vân Quốc, không được phép khác biệt, khiến khanh ấy cảm thấy thoải mái như ở nhà.”
Rồi Quân Vân Kỳ quay sang Thanh Vũ, ánh mắt ấm áp nhìn chàng nói:
“Thanh Vũ, khanh đã đi đường xa, hãy lui về cung Tâm Ngọc để nghỉ ngơi và tịnh dưỡng”
Thanh Vũ cảm kích, cúi đầu đáp lại:
“Thần đội ơn Hoàng thượng, thần xin phép được cáo lui”
Sau khi nhận lệnh, Thanh Vũ được cận vệ hộ tống lui ra khỏi đại điện. Quân Vân Kỳ vẫn còn chăm chú nhìn theo bóng dáng Thanh Vũ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Khi Thanh Vũ đã rời khỏi đại điện, Quân Vân Kỳ quay lại tiếp tục nghị sự với các quan đại thần. Ánh mắt uy nghi của hoàng đế lướt qua Hàn Cảnh và tứ đại nguyên soái, giọng nói trầm hùng vang lên khắp đại điện:
“Hàn Cảnh, Triệu Vũ, Lý Phong, Tôn Hạo các khanh đã không quản ngại gian khó, lập nhiều chiến công hiển hách, mang lại vinh quang cho Vân Quốc. Trẫm vô cùng trân quý”
Quân Vân Kỳ phất tay ra lệnh, giọng nói trầm vang đầy quyền uy:
“Ban thưởng cho Hàn Cảnh một ngàn lượng vàng, năm trăm tấm lụa thượng hạng, và mười mẫu đất tốt nhất tại phía Nam kinh thành. Triệu Vũ, Lý Phong, và Tôn Hạo mỗi người năm trăm lượng vàng, ba trăm tấm lụa, và năm mẫu đất. Ngoài ra, tất cả binh lính dưới quyền cũng sẽ được ban thưởng xứng đáng.”
Hàn Cảnh cùng Triệu Vũ, Lý Phong, Tôn Hạo đồng loạt quỳ xuống tạ ơn, đồng thanh nói:
“Thần đội ơn Hoàng thượng, nguyện dốc lòng phò tá bệ hạ, chiến đấu vì Vân Quốc”
Quân Vân Kỳ mỉm cười hài lòng, ánh mắt sáng rực niềm tự hào và tin tưởng vào tương lai vững mạnh của vương triều.
Những kế hoạch cho yến tiệc và những việc cần làm sau khi quân đội trở về, được thảo luận một cách sôi nổi và khẩn trương.
Khi chuẩn bị bãi triều, Quân Vân Kỳ ánh mắt sắc bén quay sang hỏi các quan đại thần:
“Các khanh, Thanh Vũ vốn là đệ nhất kỳ tài của Yến Quốc, không dùng thực là lãng phí. Các khanh nghĩ giúp ta nên trao cho khanh ấy chức quan gì?”
Các vị đại thần đồng loạt suy nghĩ.
Thấu hiểu được mong muốn của Quân Vân Kỳ, Thượng thư Bộ Hộ Hồ Văn Lan đứng lên thưa:
“Bẩm Hoàng thượng, tứ điện hạ là hoàng tử Yến Quốc, nên trao cho ngài ấy một vị trí cao quý, Thần thấy chức danh Thượng thư Bộ Lễ, hoặc Quốc tử giám tế tửu, thể hiện sự trọng dụng mà không ảnh hưởng đến triều chính.”
Tả Tướng Phạm Đại Nhân tiếp lời:
“Bệ Hạ thần nghĩ chức Thái phó, cũng thật là phù hợp với thân phận cao quý của tứ điện hạ”
Quân Vân Kỳ trầm ngâm rồi quay sang hỏi Ôn Địch:
“Ôn Địch, khanh thấy sao?”
Ôn Địch từ thuở nhỏ đã nổi danh văn chương, thi đỗ trạng nguyên khi mới 20 tuổi, nay chắc cũng tầm 27 tuổi, được Quân Vân Kỳ đặc biệt tín nhiệm, đã nhiều lần được cử đi các nước làm sứ giả, thay mặt triều đình giao hảo, xử lý những việc trọng đại.
Ôn Địch ôn tồn đáp
“Bẩm Hoàng thượng, tứ điện hạ tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, tài hoa hơn người. Thần cho rằng chức Hàn Lâm Đại Học Sĩ, có thể phát huy hết tài năng của ngài ấy trong việc biên soạn, giảng dạy và đóng góp vào văn hóa của Vân Quốc. Đây cũng là vị trí phù hợp với thân phận hoàng tử, cao quý mà không can dự vào chính sự”.
Quân Vân Kỳ gật đầu hài lòng, suy nghĩ kỹ lưỡng về đề xuất của Ôn Địch, ánh mắt hiện rõ vẻ tán thưởng đối với sự thông tuệ và thấu đáo của vị đại thần này.