Đoàn hộ tống dừng chân nghỉ ngơi tại khách điếm lớn nhất thành Lam Phong, một địa hạt sầm uất nằm giữa biên giới Vân Quốc và Yến Quốc. Sau bữa tối, Thanh Vũ có chút mệt mỏi, liền bảo Vũ Trung và Lý Kiên:
“Hai ngươi đi nghỉ sớm, ta muốn một mình”.
“Điện hạ người nghỉ ngơi sớm, chúng thần xin cáo lui”. Vũ Trung đáp.
Khi hai cận vệ ra khỏi phòng, Thanh Vũ vẫn trầm tư suy nghĩ. Bất chợt, từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng “cạch, cạch” như tiếng gió làm cánh cửa lay động. Thanh Vũ bước đến gần cửa sổ kiểm tra, mở ra và khẽ nhìn ra bên ngoài, bỗng một khuôn mặt tươi cười, quen thuộc xuất hiện:
“Điện hạ, là ta”.
Hàn Thu đứng bên ngoài, thân thủ nhanh nhẹn nhảy vào trong nhà nhẹ nhàng tiếp đất không một tiếng động, chớp mắt đã đứng ngay sau lưng Thanh Vũ, gương mặt không giấu nổi vẻ hào hứng.
Thanh Vũ ngạc nhiên quay lại hỏi: “Tướng quân, sao ngươi lại trèo cửa sổ vào đây?”
Hàn Thu ra dấu “Suỵt! Ta trốn sư huynh sang phòng điện hạ đó”.
“Ta vừa nghe chủ khách điếm nói, tối nay thành Lam Phong có lễ hội trao duyên rất náo nhiệt. Điện hạ đã nghe bao giờ chưa?” Hàn Thu thì thầm ghé sát vào Thanh Vũ, giọng nói rộn ràng như một đứa trẻ vừa phát hiện ra điều thú vị.
“Ta chưa”. Thanh Vũ vốn là người hiện đại, đến thế giới này còn chưa kịp thích nghi đã phải sang Vân Quốc làm con tin, mọi thứ đều vô cùng mới lạ, nên chàng có chút tò mò.
“Ta cũng chưa. Điện hạ để ta dẫn ngài đi!” Vừa dứt lời, Hàn Thu kéo tay Thanh Vũ ra ngoài cửa sổ chuẩn bị trèo xuống.
Thanh Vũ bối rối, kéo tay lại, vô tình kéo theo cả Hàn Thu đang nắm chặt tay mình.
“Ta đang là con tin, làm sao ra ngoài tùy tiện như vậy được?”
Hàn Thu không từ bỏ, dùng giọng nũng nịu và ánh mắt đầy hy vọng: “Điện hạ, tối nay không đi e là không còn dịp nữa đâu. Người yên tâm, ta sẽ bảo vệ người chu toàn, chúng ta chỉ đi xem một lát rồi về!”
Thanh Vũ vẫn còn do dự.
Hàn Thu nháy mắt tinh nghịch, tự tin nói:
“Điện hạ, đừng lo lắng! Sư huynh ta đã đi gặp huyện phủ nghe báo cáo tình hình rồi, đến nửa đêm mới về. Chúng ta sẽ về trước huynh ấy”.
Ánh mắt nài nỉ và sự kiên nhẫn của Hàn Thu, cùng với sự tò mò về lễ hội của người dân thời xưa, khiến Thanh Vũ gật đầu đồng ý.
“Được, ta đi”.
Chỉ chờ Thanh Vũ nói đồng ý, Hàn Thu nhanh nhẹn nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống tiếp đất dễ dàng, đứng khoanh tay đợi Thanh Vũ ở dưới. Thanh Vũ, vốn không quen với độ cao như vậy vẫn đứng trên bệ cửa sổ nhìn xuống. Hàn Thu nhìn lên, khích lệ:
“Điện hạ, nhảy xuống đi, ta sẽ đỡ người”.
Thanh Vũ hít một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi nhảy xuống. Hàn Thu giang tay đón lấy Thanh Vũ, ôm trọn chàng trong vòng tay. Thanh Vũ mở mắt ra, gặp ánh mắt đầy vui tươi của Hàn Thu đang nhìn mình:
“Điện hạ, người làm được rồi. Bây giờ người hãy đi theo ta!”
Hàn Thu cười rạng rỡ, kéo tay Thanh Vũ, cùng nhau tiến về phía đoàn người tụ hội. Lễ hội trao duyên tại thành Lam Phong hiện ra trước mắt, ánh đèn lồng rực rỡ chiếu sáng cả con đường, tiếng nhạc, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Hai người như hòa mình vào dòng người, cảm nhận không khí náo nhiệt của lễ hội.
“Điện hạ, nơi này thật đẹp phải không?” Hàn Thu hỏi, mắt sáng rực.
“Ừ, rất đẹp”. Thanh Vũ đáp. Chàng nhìn xung quanh, mọi thứ đều mới lạ và thú vị.
Hàn Thu dẫn Thanh Vũ len lỏi qua những con phố đông đúc, Thanh Vũ lần đầu tiên cảm nhận được không khí tươi vui, ấm áp khi đến thế giới này, được là một người dân thường, bình dị, được tự do, thoải mái làm những điều mình muốn.
Cả hai dừng chân tại một gian hàng bán đèn lồng, Hàn Thu chọn lấy hai chiếc đèn, trao một chiếc cho Thanh Vũ.
“Điện hạ, hãy viết điều ước của ngài lên đèn lồng này. Chúng ta sẽ thả chúng lên trời, để nguyện cầu những điều tốt đẹp sẽ đến,” Hàn Thu tươi cười nói, mắt sáng lên.
Thanh Vũ nhìn chiếc đèn lồng trong tay. Chàng viết lên chiếc đèn lồng điều ước của mình, rồi cùng Hàn Thu thả chúng lên trời. Đèn lồng bay lên cao, mang theo những nguyện ước của hai người, lấp lánh trong ánh đèn của lễ hội.
Hàn Thu nhìn chiếc đèn lồng bay lên cao, quay sang hỏi Thanh Vũ:
"Điện hạ, ngài viết điều ước gì vậy?”
Thanh Vũ mỉm cười, đáp:
“Nếu nói ra điều ước, nó sẽ không trở thành sự thật, ngươi không biết sao”. Rồi chàng quay người rời đi trước.
Hàn Thu gật đầu đồng ý, cười rạng rỡ, chạy theo nắm lấy tay Thanh Vũ:
“Vậy ta cũng sẽ giữ bí mật với Điện hạ”
Hàn Thu tiếp tục đưa Thanh Vũ đến một gian hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ, Hàn Thu chọn một chiếc trâm cài tóc chạm khắc tinh xảo, rồi trao cho Thanh Vũ:
“Điện hạ, chiếc trâm này rất hợp với ngài, ta tặng ngài.”
Thanh Vũ nhận lấy chiếc trâm, nhẹ nhàng cầm trong tay: “Đa tạ”
Họ tiếp tục đi đến gian hàng trò chơi dân gian ném đũa. Hàn Thu hào hứng:
“Điện hạ, để ta thử sức.”
Người chủ gian hàng, đưa cho chàng một bó đũa ước lượng khoảng 20 chiếc. Hàn Thu ném từng chiếc đũa vào trong các ống tre nhỏ được treo trên cao, tất cả đều được chàng ném trúng đích một cách chuẩn xác, những người hiếu kì đứng vỗ tay không ngớt mỗi khi chàng ném trúng. Người chủ gian hàng vui vẻ trao cho Hàn Thu một phần thưởng:
“Công tử, lần đầu tiên ta gặp người ném trúng tất cả các ống tre như công tử đó”
Nói xong người chủ gian hàng đưa cho Hàn Thu một phần thưởng:
“Phần thưởng của công tử đây, Chiếc quạt này được làm bởi nghệ nhân hàng đầu thành Lâm Phong không có chiếc thứ hai, công tử nhận lấy”
Hàn Thu thích thú mở chiếc quạt lụa ra ngắm nhìn, trên quạt thêu hình ảnh núi non, cùng sông nước cầu kỳ, công phu, thấy rất hài lòng, nhìn sang Thanh Vũ, tươi cười nói:
“Điện hạ, chiếc quạt này rất đẹp, rất hợp với người, ta tặng người.”
Không để cho Thanh Vũ kịp đồng ý, Hàn Thu liền đặt chiếc quạt vào trong lòng bàn tay chàng.
Thanh Vũ nhận chiếc quạt, mỉm cười: “Thật đẹp, cảm ơn ngươi, Hàn Thu.”
Hàn Thu mìm cười thích thú.
Hai người tiếp tục đi đến khu vực bán đồ ăn, vô số những món ăn đặc sản được bày bán: từ nấm hương tươi nướng, hải sản nướng, xiên thịt nướng, cốm ngũ vị, tào phớ…người ăn uống cười nói tấp nập.
Hàn Thu hỏi: “Điện hạ, ngài có từng ăn thử những món này chưa?” Hàn Thu chỉ vào một quầy bán đồ nướng
Thanh Vũ lắc đầu: “Ta chưa”
Hàn Thu chọn một xiên nấm hương tươi nướng vàng ruộm, thơm phức cười nói:
“Điện hạ, đây là món ta thích nhất. Người hãy ăn thử.”
Thanh Vũ nhận lấy, cắn nhẹ một miếng, hương vị thơm ngon lan tỏa:
“Thật ngon, không ngờ lại có thể ngon đến vậy”.
Hàn Thu nhìn Thanh Vũ ăn, gương mặt đầy niềm vui:
“Điện hạ, khẩu vị của người thật giống ta”.