Dặn dò tứ đệ xong, hai sư huynh ra về, để lại Trần Minh đứng lặng giữa căn phòng yên tĩnh.
Trần Minh bước đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh trời xa xăm. Chàng nhớ lại giấc mơ kỳ lạ đã ám ảnh mình. Trong giấc mơ, nam nhân cao lớn tự xưng là quân vương, đã ức hiếp và làm nhục Thanh Vũ. Nam nhân uy nghiêm, tàn nhẫn ấy, liệu có phải chính là Quân Vân Kỳ, vị vua trẻ của Thiên Vân Quốc?
"Quân Vân Kỳ"
Trần Minh thì thầm, cái tên ấy như nặng trĩu trên môi chàng.
“Hắn yêu cầu giao nộp một hoàng tử chưa lập thất làm con tin, chỉ là tình cờ hay đã cố ý sắp đặt có chủ ý từ trước với mục đích nhắm đến Thanh Vũ?”
Dưới ánh nến leo lét trong màn đêm tĩnh mịch, bóng dáng Trần Minh lặng lẽ ngồi bên bàn.
"Dẫu rằng bị ép buộc, ta vẫn có thể chọn cách đối diện với nó" Trần Minh thầm nhủ.
Hôm sau Trần Minh dậy từ sớm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhìn về phía Vũ Trung và Lý Kiên. Anh ra lệnh:
"Các ngươi hãy kể cho ta nghe về những thầy giáo đã từng dạy ta. Ta muốn biết rõ hơn về họ."
Vũ Trung cúi đầu cung kính rồi bắt đầu:
"Thưa Tứ hoàng tử, thầy dạy đàn cho người là Giang Minh. Người được mệnh danh là 'Cầm Tiên' vì tài năng âm nhạc của mình. Tiếng đàn của thầy có thể khiến lòng người say mê, kinh động đến cả thiên nhiên."
Lý Kiên tiếp lời: "Còn thầy dạy cờ là Lý Trường Khanh, một danh thủ kỳ cựu với danh hiệu 'Kỳ Vương'. Thầy đã đánh bại không biết bao nhiêu kỳ thủ khắp các nước láng giềng. Mỗi ván cờ của thầy đều là một tác phẩm nghệ thuật."
Vũ Trung tiếp tục:
"Thầy dạy văn thơ là Nguyễn Quang, người đã viết nhiều bài thơ được ca ngợi trong triều đình. Người ta nói rằng mỗi khi thầy ngâm thơ, hoa cũng phải nở, trăng cũng phải sáng."
Lý Kiên cười, nói thêm:
"Thầy dạy vẽ là Phạm Long, một họa sĩ có nhiều tác phẩm được triển lãm khắp nơi. Bút pháp của thầy tinh tế đến mức ai ai cũng phải kinh ngạc. Bức họa của thầy như mang cả cảnh sắc thiên nhiên vào giấy."
Vũ Trung nghiêm trang: "Còn có thầy dạy lễ nghi là Lê Văn Trung, người am hiểu sâu sắc về các nghi lễ triều đình các quốc gia, được mệnh danh là 'Lễ Nghi Đại Sư'."
Lý Kiên tiếp tục: " Thầy dạy lịch sử chính trị là Đỗ Minh, một quan chức có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý và chính trị. Thầy được mệnh danh là 'Chính Trị Kỳ Tài'."
Trần Minh gật đầu hỏi Vũ Trung và Lý Kiên:
"Ta còn muốn học thêm cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ. Hãy nói cho ta biết trong cung ai dạy các môn này?"
Vũ Trung cúi đầu, cung kính đáp:
"Thưa Tứ hoàng tử, thầy dạy cưỡi ngựa là Tống Mạnh Cường, một vị tướng quân đã lập nhiều chiến công ngoài sa trường, danh hiệu 'Mã Thánh'. Ngài ấy có kỹ năng cưỡi ngựa điêu luyện, có thể điều khiển ngựa như điều khiển cơ thể mình."
Lý Kiên tiếp lời:
"Thầy dạy bắn cung là Trịnh Vân Phong, một xạ thủ danh tiếng trong triều, biệt danh 'Xạ Thần'. Ngài ấy có khả năng bắn cung bách phát bách trúng, đã từng thi thố và giành nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi bắn cung quốc gia."
Vũ Trung tiếp tục:
"Còn thầy dạy võ là Lục Minh Châu, một cao thủ võ thuật được mệnh danh là 'Võ Thánh'. Thầy đã luyện võ từ nhỏ và thành thạo nhiều môn võ khác nhau, không chỉ có sức mạnh phi thường mà còn có kỹ năng chiến đấu tinh tế."
Trần Minh khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên sự hào hứng:
"Thật là những bậc thầy kỳ tài! Các ngươi hãy mời tất các thầy ấy đến cung để dạy ta"
Vũ Trung và Lý Kiên cùng đáp: "Tuân lệnh, Tứ hoàng tử!"
Những ngày sau đó, cung của Thanh Vũ trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tiếng đàn vang lên, tiếng quân cờ va chạm, tiếng bút mực trên giấy, tất cả hòa quyện tạo nên một khung cảnh học tập đầy hào hứng Trần Minh, với sự thông minh và đa tài, đã học rất nhanh và có nhiều sáng tạo trong từng môn học. Những ngày tháng này, dù bận rộn nhưng cũng đầy ắp niềm vui và kỷ niệm. Giúp Trần Minh trang bị cho bản thân nhiều kỹ năng và kiến thức cho chuyến đi sang Thiên Vân Quốc.
Trong giờ luyện võ, Trần Minh bất giác nhăn mặt, cảm giác mỏi nhừ và đau đớn khắp thân thể sau một tuần cưỡi ngựa và cầm cung.
"Phù, thân thể Thanh Vũ này đúng là yếu ớt thật," anh thở dài.
Lục Minh Châu mỉm cười từ tốn:
"Ngày xưa ta dạy Tứ hoàng tử. Ngài thông minh, lanh lợi, tiến bộ rất nhanh, đứng đầu trong các hoàng tử. Nhưng kể từ năm ngài 12 tuổi bị ngã xuống nước nguy kịch đến tính mạng, thân thể điện hạ từ đó nhiễm phong hàn, sức khỏe suy yếu, không thể luyện võ tiếp được nữa. Thật là đáng tiếc!"
Trần Minh cười, tay xoa xoa vai đau nhức:
"Chà, Thân thể này giờ đây thật vô dụng."
Lục Minh Châu đặt tay lên vai hoàng tử an ủi:
"Không sao, hoàng tử! Chúng ta sẽ luyện tập từ từ, tăng dần cường độ. Chỉ cần ngài kiên nhẫn, chắc chắn sẽ hồi phục dần".
Trần Minh nhìn võ sư Lục Minh Châu, mìm cười: "Được, Nếu không thể trở thành cao thủ, ít nhất cũng phải mạnh mẽ đủ để không bị ngã ngựa lần nữa."
Cả hai cười vang.
Trần Minh, có chút lo lắng trong thân thể Thanh Vũ cảm thấy rõ thể lực yếu ớt này của thân chủ thật bất lợi, sau này gặp hiểm cảnh thật khó tự bảo vệ bản thân. Mỗi lần vận động mạnh, gân cốt khắp cơ thể đều trở nên đau nhói như muốn đứt rời, dù vậy Trần Minh vẫn cắn răng chịu đựng, vượt qua các bài rèn luyện, giống như chàng đã luôn nỗ lực từ khi còn là thực tập sinh.