Phẫn nộ, không cam lòng, tiếc nuối, âm thanh dần dần xa, giây phút tử vong đến! Hắc ám, giãy giụa, ý thức, bỗng nhiên hai mắt mở to, nháy mắt trùng sinh! Đây là một đôi mắt thanh lãnh nhưng bên trong có chứa sát ý, hai con ngươi sáng ngời mang theo một chút nghi hoặc, đôi mắt sắc bén dị thường, âm u sâu thẳm, vô cùng thâm thúy. “Mình không chết?” Trong giọng nói lạnh lùng rõ ràng khó tin, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc vui mừng không thể kiềm chế, đặc biệt là lúc phát hiện hình như mình có thể khống chế cơ thể, loại vui mừng này càng thêm rõ ràng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cô đã chết sao? Bị người phụ nữ với khuôn mặt đầy vẻ ghen ghen kia giết chết, mới đây không lâu hình ảnh khuôn mặt ghen ghét vặn vẹo của cô ta còn khắc sâu ghi nhớ trong đầu, khiến cô vô cùng đồng tình! Đồng tình cô ta dùng hết mọi tâm cơ cũng không chiếm được tình yêu, bởi vì người đàn ông cô ta yêu lại chỉ yêu duy nhất một mình cô- Tô Nhan Y! Nghĩ đến người đàn ông kia, thần sắc lạnh nhạt của Tô Nhan Y rõ ràng trở nên nhu hòa không ít, nhưng không để cô suy nghĩ lâu, Tô Nhan Y liền nhận ra hình huống cổ quái của bản thân.
Bình luận truyện