Trong mắt Giang Ngạo Tuyết hiện lên sự choáng váng, thật sự là anh ta!
Bạch Tường Vũ không thể tin được, nói: "Trương đại sư, ông đã nhầm rồi!"
"Nhầm lẫn? Thật buồn cười! Cậu Trần đã nhìn ra một viên ngọc lục bảo trong hội thẩm định đêm qua!", Trương Thanh Tuyền hào hứng nói.
Ngọc lục bảo? Mọi người có mặt đều sững sờ!
Bạch Tường Vũ không thể tin vào tai mình: "Đùa gì vậy?"
"Ai đùa với cậu, tôi đã tra rất rõ ràng! Mà này, cậu là ai?", Trương Thanh Tuyền nói.
Nghe vậy, trưởng bộ phận Tôn đổ mồ hôi hột, cố gắng hết sức để che mặt, nhưng Bạch Tường Vũ đã lao thẳng vào họng súng.
Sắc mặt của Bạch Phi Nhi lạnh lùng, nói: "Bạch Tường Vũ, không phải anh nói mình đã mời Trương đại sư tới sao? Sao hai người lại không quen nhau vậy?"
"Cậu ta mời tôi? Không có đâu, chúng tôi đây mới là lần đầu tiên gặp mặt!", Trương Thanh Tuyền nói.
Gương mặt của Bạch Tường Vũ nóng bừng, không nói nên lời!
Trưởng bộ phận Tôn vội vàng tìm cách giải vây: "Trước đây chính là do cậu Bạch Tường Vũ đây bảo tôi đi mời ông!"
"Hôm nay tôi đến đây hoàn toàn vì muốn hỏi ý kiến của cậu Trần, không liên quan gì đến ai khác! Rốt cuộc cậu Trần đang ở đâu?"
Giang Ngạo Tuyết ở bên cạnh gọi Trần Hạo: "Trần Hạo, tìm anh kìa!"
Trương Thanh Tuyền vừa nghe thấy thì liền nhìn về phía Trần Hạo, mỉm cười chìa tay ra: "Cậu Trần, tìm được cậu thì tốt rồi! Bây giờ cậu có rảnh để khai sáng cho tôi không?"
"Thật ngại quá, tôi đang họp, ông đợi một chút nhé?"
Khi những lời này được anh nói ra, ngay lập tức ánh mắt của Bạch Phi Nhi nhìn anh như muốn giết người, nhưng Trần Hạo giả vờ như không nhìn thấy nó.
Nhìn thấy Trần Hạo làm màu, Bạch Tường Vũ chế nhạo khiêu khích: "Trần Hạo, anh làm sao vậy, Trương đại sư muốn được gặp anh chính là vinh hạnh của anh. Anh có tư cách gì mà ngồi đó làm mình làm mẩy hả?"
Không ngờ, Trương Thanh Tuyền không chỉ không tức giận, mà còn giống như đã vừa làm sai chuyện gì, thật sự rất khép nép mà nói: "Tôi tới quá đột ngột, đã thất lễ rồi! Tôi sẽ ở bên ngoài chờ!"
Trương Thanh Tuyền là một người rất si mê ngọc thạch, đêm qua Trần Hạo đã nhìn thấu đâu mới là viên ngọc quý, ông ấy không dằn nổi muốn biết Trần Hạo đã làm như thế nào, nên làm sao dám đắc tội với anh?
Nhìn thấy Trương Thanh Tuyền thực sự rời đi, Trần Hạo vẫn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm, giống như đó là chuyện đương nhiên, khiến cho Bạch Phi Nhi không thể nhịn được nữa.
"Anh đang họp cái gì ở đây? Anh có ở đây hay không cũng không có gì khác biệt! Đi nói chuyện với Trương đại sư đi!"
"Chủ tịch Bạch, không cần phải như vậy, cậu Trần là nhân tài hiếm có, tôi cung kính chờ đợi cũng là điều đương nhiên! Các người cứ tiếp tục họp, tôi ra ngoài đợi trước!"
Trương Thanh Tuyền còn không cho những người khác cơ hội để thuyết phục, ông ấy bước nhanh ra khỏi phòng họp vì sợ Trần Hạo sẽ tức giận.
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng họp đều tập trung vào Trần Hạo, bầu không khí vô cùng yên ắng.
Bạch Phi Nhi thì vô cùng tức giận, trách cứ Trần Hạo không biết phân nặng nhẹ, chẳng lẽ cuộc họp này lại có thể quan trọng hơn việc mời được Trương Thanh Tuyền đến hỗ trợ Diệc Hiên?
"Trần Hạo, anh còn...", Bạch Phi Nhi cố hết sức để kiên nhẫn, nhưng Trần Hạo đã trực tiếp ngắt lời cô: "Cô đợi đã!"
Bạch Phi Nhi cau mày, gần như không thể kìm lại ngọn lửa trong người, nhưng Trần Hạo lại trầm mặc nhìn về phía những người khác.
“Ai trong các người còn có ý kiến về công việc của bộ phận sales?”, ánh mắt Trần Hạo quét qua mặt mọi người, cuối cùng rơi vào người Bạch Tường Vũ.
Bạch Tường Vũ muốn phản bác, nhưng không thể nói gì.
Thế là những người khác càng không dám nói gì.
“Nếu mọi người đã không có ý kiến gì, thì xin hãy nhớ kỹ thái độ của mọi người ngày hôm nay, nếu tôi biết ai còn dám gây rắc rối cho bộ phận sales thì tôi sẽ không chỉ lý luận với người đó nữa đâu!”, ánh mắt của Trần Hạo sắc như dao, vô cùng lạnh lùng.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều không dám phản bác, đa số thậm chí còn không dám nhì thẳng mặt anh!
Trần Hạo nói xong thì lập tức xoay người đi ra ngoài.
Bạch Tường Vũ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Trần Hạo rời đi, trong lòng tràn đầy sự căm ghét!
Để cho anh tự hào hai ngày, sớm muộn gì thì bộ phận sales cũng sẽ nằm trong tay tôi!
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Bạch Phi Nhi, Trần Hạo đến phòng VIP nói chuyện riêng với Trương Thanh Tuyền, sau nửa giờ, ông ấy từ bên trong nở nụ cười mãn nguyện đi ra.
"Cậu Trần, hôm nay tôi đã nhận được lợi ích không nhỏ, ngày khác tôi cùng bạn mình muốn tiếp tục đến hỏi thăm cậu Trần một lần nữa, mong rằng đến lúc đó cậu sẽ nể mặt tôi!"
Khóe miệng Trần Hạo giật giật, Trương Thanh Tuyền này quả thật là một người rất si mê ngọc thạch, cùng ông ấy tán gẫu nửa tiếng, nếu không phải Trần Hạo cố ý biểu hiện ra nét mặt thiếu kiên nhẫn, thì có khi ông ấy sẽ còn nói chuyện với anh đến tận đêm mà không muốn buông tha.
"Chuyện này... có thời gian lại nói đi!"
"Được được! Cậu Trần đang bận nên tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, tôi xin về trước!"
“Tôi tiễn ông...”
"Không cần không cần, xin cậu Trần cứ quay trở lại đi!"
Trương Thanh Tuyền rời đi sau khi đã cúi chào kính cẩn.
Cảnh tượng này khiến Giang Ngạo Tuyết, người đã theo dõi mọi chuyện trong suốt thời gian qua, cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới tỉnh táo lại, hỏi Trần Hạo: "Sao tôi cứ cảm thấy Trương Thanh Tuyền đối với anh còn kính cẩn hơn là học trò đối với thầy giáo của mình nữa vậy?"
Trần Hạo mỉm cười thần bí: "Đó là bởi vì tôi thật sự quá lợi hại đó!"
“...”
Giang Ngạo Tuyết không nói nên lời.
Trần Hạo đưa bản thỏa thuận đã ký cho Giang Ngạo Tuyết: "Đây là bản thỏa thuận mà Trương Thanh Tuyền đã ký, ông ấy sẽ trở thành đại sư ngọc thạch hạng nhất của Bạch Thị Diệc Hiên!"
Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy ba chữ Trương Thanh Tuyền trong thỏa thuận, cảm thấy chuyện này dường như không phải là sự thật.
"Chủ tịch đang tìm anh! Bảo anh tới phòng làm việc của cô ấy!", nói xong, Giang Ngạo Tuyết cầm lấy thỏa thuận, đi tới bộ phận sales.
Không bao lâu sau, Trần Hạo đã xuất hiện ở đối diện bàn làm việc của Bạch Phi Nhi.
Nhìn thấy Trần Hạo tới, Bạch Phi Nhi đặt tài liệu công việc trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sắc như dao.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng Trương Thanh Tuyền không phải là người dễ bị lừa gạt như vậy!"
Trần Hạo lười biếng ngả người ra ghế, trước mặt Bạch Phi Nhi không mảy may tỏ ra chút lúng túng nào.
"Trương Thanh Tuyền tới đây là muốn nịnh nọt tôi!"
“Nói chuyện đàng hoàng đi!”, Bạch Phi Nhi giật mình.
"Nói thế nào mới đàng hoàng? Tối hôm qua tôi tìm ra viên ngọc lục bảo quý giá, cô cũng không nhìn thấy cảnh đó. Toàn bộ mọi người có mặt ở Đá quý Nam Châu lúc đó đều điên cuồng khóc lóc muốn tiếp cận tôi, tôi muốn trốn cũng không được! Trương Thanh Tuyền không tới đây nịnh nọt tôi thì còn tới đây làm gì chứ?
Bạch Phi Nhi ôm đầu, nói không nên lời: "Bảo anh nói thật khó khăn đến vậy sao?"
“...”
Trần Hạo cảm thấy buồn chán, những gì anh vừa nói đều là sự thật, không hề bịa đặt.
Nhưng Bạch Phi Nhi đã có thành kiến với anh từ trước, Trần Hạo không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại di động ra, mở một bài báo nói về ngọc thạch, rồi đẩy điện thoại di động đến trước mặt Bạch Phi Nhi: "Này! Tôi đến hội thẩm định, không ngờ gặp vận may lớn tìm ra được một viên ngọc lục bảo vô cùng quý giá!"
Mặc dù Bạch Phi Nhi kinh doanh đá quý, nhưng ngọc thạch thô và đá quý trang sức là hai dòng khác nhau, cô không biết độ quý hiếm của viên ngọc lục bảo đó, nên thực sự cho rằng Trần Hạo là người may mắn.
"Anh nói câu này đã làm tôi nhớ lại, tôi sẽ đăng ký một khóa đào tạo để bù đắp kiến thức về ngọc thạch cho anh!"
Trán Trần Hạo nổi gân xanh: "Tại sao?"
"Anh bây giờ không học, sau này làm sao có thể giao tiếp với Trương Thanh Tuyền? Trương Thanh Tuyền là đại sư ngọc thạch nổi tiếng chỉ đứng sau Tề Mặc Bác. Một người vừa kiêu ngạo vừa tự phụ như vậy, phải đề phòng việc ông ấy biết anh đã gạt ông ấy..."
"Vợ à, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, cô giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho trưởng bộ phận Giang đi!"
Bạch Phi Nhi cũng lười nói tiếp với Trần Hạo, chỉ cúi xuống nhìn đống hồ sơ.
“Tôi đã quyết định rồi!”
"Được rồi! Đã bắt buộc tôi đi rồi thì tôi cũng sẽ không chống đối nữa, nhưng ít nhất trong lớp huấn luyện cũng phải có một hoa khôi, hoặc giáo viên có dáng người đẹp cũng rất là..."
“Trần Hạo...”
Bạch Phi Nhi đã hoàn toàn tức giận.
Trần Hạo không chịu: "Sao cái gì cũng không được làm vậy!"
Bạch Phi Nhi đang muốn mắng người, thì cửa văn phòng bị đẩy ra, Tống Ninh Mông ma quái xuất hiện ở cửa.
“Chị, anh rể!”
Cô gái nhỏ tươi cười chào khi bước vào.
Bạch Phi Nhi nén giận nhìn Tống Ninh Mông: "Đi học không lo đi học, không có việc gì chạy đến công ty làm chi đó?"
"Ở công ty không phải có anh rể sao? Hay là chị cứ để anh rể ở nhà chơi với em, em sẽ không tới đây quấy rầy chị nữa đâu!"
“...”
Bạch Phi Nhi và Trần Hạo đều đổ mồ hôi hột, không nói nên lời.
"Chị ơi, em bàn với chị chuyện này được không?"