Quách Cự nghe thấy mấy chữ "đắc tội với người nào" thì nhớ ngay đến Trần Hạo, sau đó lại hay tin giá trị thị trường của công ty đã sụt giảm một nửa chỉ trong hai mươi phút, liền hôn mê bất tỉnh.
"Chủ tịch Quách... Chủ tịch Quách..."
Những người bên ngoài xông vào, trên mặt đầy vẻ căng thẳng.
Nhưng lúc này Quách Cự đã không còn phản ứng gì nữa.
Mọi người đều biết chắc chắn rằng công ty của ông ta đã gặp chuyện lớn, nghĩ đến thái độ thay đổi chóng vánh của Tần Nam, họ không tự chủ nhớ đến Trần Hạo.
Một bên khác, Trần Hạo đã đến cung thể thao, từ từ vào bãi đậu xe.
Sau khi dừng xe, anh lấy chiếc điện thoại có được từ Quách Cự ra khỏi túi, vừa ngắm nghía vừa tò mò rốt cuộc ông ta đã nắm thóp gì của Tô Hâm Dao mà lại khiến cho cô ta sợ hãi đến vậy.
Vô tình chạm vào làm cho màn hình sáng lên, trên ô thông báo mới xuất hiện tin nhắn trả lời WeChat của Tô Hâm Dao gửi đến Quách Cự, theo thói quen Trần Hạo nhấn vào, nhìn thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, ngoài ra còn có một video.
Không nghĩ gì nhiều, Trần Hạo mở ra xem, video đã chạy được hơn một nửa, anh vừa nhìn đã giật nảy cả người, suýt thì nhảy lên khỏi ghế, có cảm giác như sắp chảy máu mũi.
Tô Hâm Dao trong video hoàn toàn là một con người khác, cô ta không một mảnh vải nằm trong bồn tắm, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, vẻ mặt dịu êm thỏa mãn như vừa xong một trận chiến kịch liệt, trong bồn tắm không nước có hơi nước đọng chảy xuống...
Nhìn đến đây, Trần Hạo hít sâu một hơi rồi vội vàng tắt video, thoát WeChat.
Không cần nhìn nội dung nhắn tin anh cũng biết trong video này có gì.
Trần Hạo hoàn toàn không ngờ Tô Hâm Dao trông đoan trang thanh lịch như thế mà cũng có một bộ mặt khác.
Anh thuận tay cất điện thoại vào trong túi rồi nhanh chóng về khu làm việc.
Buổi ghi hình mới vừa kết thúc.
Trong phòng trang điểm, Tô Hâm Dao đang thấp thỏm chờ đợi, thấy Trần Hạo đến thì không kìm được đỏ mặt.
Trần Hạo bình tĩnh đưa điện thoại cho cô ta, chỉ nói một câu ngắn gọn: "Lấy được rồi đây".
Tô Hâm Dao như nhặt được kho báu, vội vàng nhận lấy rồi bỏ vào trong túi xách của mình.
"Cảm ơn!", cô ta đỏ mặt nói.
"Không có gì, chuyện nhỏ như con thỏ!", Trần Hạo đáp.
Tiêu Nhất Phi như nhận ra có gì đó khác thường nhưng lại không vạch trần.
"Hâm Dao, chuyện này giải quyết xong rồi nên chúng tôi cũng đi đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé!", cô ấy biết điều Tô Hâm Dao muốn làm nhất bây giờ là gì nên chủ động khéo léo chào ra về.
Cô ta đang sốt ruột muốn tranh thủ thủ tiêu video khi không có người ngoài nên không giữ hai người ở lại, nghĩ bụng khi nào xong chuyện sẽ cảm ơn sau.
Trần Hạo chỉ thản nhiên gật đầu xem như chào tạm biệt.
Tiêu Nhất Phi và anh rời khỏi hậu trường, trở về trong xe.
Trần Hạo bình tĩnh lái xe ra khỏi cung thể thao, cô ấy lại nở nụ cười như có như không mà nhìn anh.
"Nhìn tôi như vậy làm gì? Mặt tôi có dính gì à?", Trần Hạo hỏi.
"Khai mau! Có phải cậu đã xem..."