"Là Trần Hạo!", Quách Cự đáp.
"Trần Hạo... Mẹ nó!"
Thầm đọc cái tên này lên, anh Tần giật mình chửi thề, chẳng phải tên thật của tổ tông đó là Trần Hạo sao? Trời đất! Không ngờ thằng cha ngu ngốc Quách Cự này lại chọc giận tổ tông đó!
Thì ra người được Quách Cự gọi là anh Tần chính là Tần Nam, người được cử đến Hải Dương để bàn chuyện làm ăn với Bạch Thị.
Sở dĩ ban đầu Tần Nam không phản ứng kịp là vì ông ta quen với danh hiệu khác của Trần Hạo hơn, Chí Tôn!
Giờ đây, nhận ra được điều này, mặt Tần Nam tái mét, cơ thể run rẩy mất kiểm soát.
Những người xung quanh thấy sắc mặt ông ta trở nên khó coi thì nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi hiểu ra người mà tên đần độn Quách Cự này trêu vào rất có thể là Trần Hạo, Tần Nam vội vàng miêu tả ngoại hình của anh với người ngoài, chẳng mấy chốc cũng nhận được đáp án xác thực là Trần Hạo, biểu cảm của ông ta càng đáng sợ hơn.
Quách Cự trên giường bệnh hỏi: "Anh Tần! Anh sao thế?"
"Sao thế?", Tần Nam sừng sộ quát: "Thằng ngu xuẩn nhà ông, ông có biết mình đã đắc tội với ai không?"
Quách Cự bị ông ta chửi mắng thì ngây ngẩn cả người, không hiểu tại sao một phút trước anh Tần còn thề thốt sẽ báo thù cho mình bỗng nhiên tỏ thái độ thế này.
Chẳng lẽ...
Ông ta sợ hãi nghi ngờ là vì Trần Hạo nên Tần Nam mới có sự thay đổi lớn đến vậy.
"Anh Tần? Có phải tôi đã làm sai điều gì rồi không?", Quách Cự dò hỏi.
"Làm sai điều gì? Ông không làm sai gì cả, chỉ là đắc tội người không nên đắc tội thôi!"
"Anh Tần...", thấy Tần Nam như thế, Quách Cự càng sợ hơn.
Tần Nam thương hại nhìn ông ta, nói: "Từ nay về sau đừng có nói là quen biết với tôi, ông muốn chết thì tự đi mà chết đi, đừng làm người khác bị liên lụy!"
Nói xong, Tần Nam không do dự xoay người rời khỏi đây với tấm lưng mướt mồ hôi.
Tần Nam tới nhanh, đi cũng nhanh, thái độ thì quay một trăm tám mươi độ làm cho người ngoài chẳng hiểu gì.
Quách Cự lạnh mặt, đang định lên tiếng thì điện thoại bỗng reo chuông.
Sau khi bắt máy, ông ta nghe thấy giọng nói dồn dập của cấp dưới truyền đến từ trong điện thoại: "Ông chủ, không ổn rồi, công ty xảy ra chuyện!"
Sau khi cúp máy, đôi mắt Quách Cự trở nên thẫn thờ.
Cấp dưới vừa mới báo cáo với ông ta rằng những công ty đối tác quan trọng đã ngừng việc hợp tác với công ty của ông ta.
Mất đi các công ty đối tác đồng nghĩa với việc tất cả các hoạt động kinh doanh mà công ty của Quách Cự mới mở sẽ đổ sông đổ bể, đây quả thật là một đòn giáng nặng nề.
Sau một lúc đờ đẫn, Quách Cự đang định gọi điện cẩn thận hỏi thăm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì di động lại reo chuông.
Thấy người gọi đến là cấp dưới, ông ta mau chóng bắt máy: "Sao nữa?"
"Chủ tịch Quách, lớn chuyện rồi, có phải ông đắc tội người nào rồi không ạ? Cùng thời điểm phe đối tác của chúng ta rút đầu tư, công ty cũng bị tấn công trên thị trường chứng khoán, chỉ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi mà giá trị thị trường tụt dốc không phanh, không bằng một nửa so với hôm qua, ở đâu cũng đang nổi lên vô số tin đồn về công ty! Ông hãy nghĩ cách đi ạ..."