Ông ta lập tức choáng váng: "Làm càn, cậu có biết tôi là ai không hả? Tôi là..."
"Cút!", Trần Hạo lạnh lùng trừng mắt, thuận tay ném Đàm Hồng ra ngoài như một con chó chết.
Ầm! ông ta bị Trần Hạo ném ra xa khoảng mười thước, ngã xuống mặt đất, mắt nổ đom đóm.
Cảnh tượng làm tất cả mọi người đều kinh ngạc. Không ai dám tin tưởng, thanh niên đột ngột xuất hiện nhìn như người vô hại này, thế mà lại kiêu ngạo như vậy!
Quách Cự có thân phận như thế nào? Nói đánh là đánh được sao? Đánh ngã ông ta không nói, còn đánh luôn cả Đàm Hồng, một người thân là quan chức! Đám người không còn gì để nói, nghĩ thầm đây là đồ không biết sống chết từ đâu nhảy ra vậy?
Khi trong lòng mọi người vẫn còn đang khiếp sợ, lúc này, Quách Cự nằm trong đống gỗ vụn vừa mới kịp phản ứng lại, lảo đảo muốn bò dậy, kết quả dưới chân giẫm phải gỗ vụn lại trượt đi, ngã sấp xuống, lảo đảo mấy lần, ông ta mới gắng gượng bò dậy được.
Trên mặt Quách Cự vẫn còn in rõ vết bàn tay màu đỏ máu, gầm lên với Trần Hạo: "Mày là tên khốn kiếp! Mày xong rồi... Tao nhất định phải giết chết mày..."
"Vậy sao?", anh không thèm để ý đến Quách Cự, ngược lại cười khẩy, chậm rãi đến gần một lần nữa.
Ánh mắt Trần Hạo lạnh lùng, khiến cho ông ta sợ hãi: "Mày... Mày định làm gì? Chỗ này là câu lạc bộ tư nhân, trước mặt tất cả mọi người, có bao nhiêu người nhìn vào..."
Bốp bốp bốp!
Anh thờ ơ đi đến trước mặt Quách Cự, không đợi ông ta nói hết câu, hung hăng vung tay, bạt tai giáng xuống như không cần tiền.
Quách Cự bị đánh đến mức nghi ngờ cuộc đời, mấy lần định nói gì đó, nhưng cứ thế bị bạt tai giáng xuống đập ngược trở lại.
Mà Trần Hạo cứ im lặng không nói gì như vậy, tát từng cái từng cái lên gương mặt béo phì của ông ta.
Sau cảnh tượng lại, hội trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, những người tham gia bữa tiệc còn lại bị anh dọa cho sợ hãi, ngay cả thở mạnh cũng không dám, toàn bộ phòng tiệc cũng chỉ còn có tiếng bạt tai bạch bạch chói tai giòn giã vang lên.
Trong thoáng chốc, Quách Cự đã đánh cho mặt mũi sưng vù.
Sau khi tát không biết bao nhiêu cái, Trần Hạo ngừng tay, thờ ơ nhìn ông ta đã bị mình đánh thành chó.
"Cho ông thêm một cơ hội nữa! Giao ra đây!", anh nói.
Lúc này mọi người xung quanh mới tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ, đều cảm thấy thanh niên này bá đạo không có giới hạn rồi.
Gương mặt bây giờ Quách Cự đã không còn giống mặt người, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa, nhưng ông ta vẫn không chịu nghe lời như trước: "Khốn kiếp! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, cứ đợi ngồi tù đi! Còn có Tô Hâm Dao đê tiện kia nữa, tao sẽ đòi lại những sỉ nhục ngày hôm nay từ chỗ chúng mày!"
Ngay khi Quách Cự đang điên cuồng gào thét, bảo vệ vừa nãy đuổi theo Trần Hạo vào phòng tiệc đã dẫn theo một đám người quay lại.
Vừa nãy bảo vệ thấy anh thuận tay đã ném Đàm Hồng cân nặng không nhỏ ra xa khoảng mười thước, lúc này đã biết mình không phải đối thủ, vội vàng sợ chết khiếp chạy đi tìm người.
"Anh là ai hả? Lại dám gây chuyện trong câu lạc bộ Lâm Giang của chúng tôi?", đội trưởng bảo vệ đi đến sau lưng Trần Hạo, nhìn thấy hội trường bừa bãi, tức giận đến mức mặt mũi tái xanh.
Quách Cự nhìn thấy bảo vệ, lập tức tìm lại được không khí, hét ầm lên lần nữa: "Mẹ kiếp, đánh chết tên khốn này cho tôi, đánh chết nó, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả!"
Ông ta gào thét giống như một con lợn hoang phát điên, mắc bệnh tâm thần!
Khi đội trưởng bảo vệ còn đang nói chuyện cũng đã dùng dấu tay đặc biệt thông báo cho những đồng nghiệp đứng sau lưng Trần Hạo.
Chớp mắt, ba người đứng sau lưng anh đồng thời ra tay cùng một lúc