Tê Tử Vân tỏ ra không tình nguyện, gật đầu với vẻ kiêu ngạo: "Tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh! uống thuốc đúng giờ, triệu chứng của anh sẽ biến mất rất nhanh, nghỉ ngơi nhiều hơn đi! Bệnh này không thể để cơ thể bị mệt mỏi được!"
Người bệnh gật đầu lia lịa: "Nhớ roi!"
Sau đó, Tê Tử Vân lại tự tin mà đưa mắt nhìn về phía Trần Hạo: "Anh có phục hay không?"
Trần Hao cười khổ: "Nếu vấn đề mà anh đề cập đến là mánh khóe giả dối vừa rồi thì tôi phục! Nhưng nếu nói đến hiệu quả điều trị thì tôi không dám đồng ý!"
"Sắp chết rồi còn cứng miệng!", Tê Tử Vân chế nhạo.
Trần Hạo nói: "Châm cứu dùng để chữa bệnh, chứ không phải là để khoe khoang tay nghề! Anh làm đủ các loại mánh khóe như vậy, nhưng không có hiệu quả chữa bệnh thì tôi phục cái gì?"
“Thật nực cười, anh không nghe thấy bệnh nhân nói bệnh tình đã giảm đi rất nhiều sao?,
Tê Tứ Van nói với vé tức giận.
Bệnh nhân cũng gật đầu: "Đúng là đã giảm đau rồi, tôi nghĩ bây giờ tôi có thể bước đi được!"
Vừa dứt lời, bệnh nhân lập tức thử bước ra khỏi xe lăn, mặc dù vẫn còn đau nhưng anh ta đã đi khập khiễng được vài bước!
Thấy vậy, Tê Tử Vân lập tức khoe khoang: "Anh thấy chưa? Đây chính là sức mạnh của châm pháp Tứ Tượng của nhà họ Tê chúng tôi!"
Trần Hạo nói: "Thật ra, nếu như anh không cố ý giả vờ bản
thân rất trâu bò, ấn châm xuống sâu hơn một chút ở lần thứ ba và thứ sáu, xoay châm đế loại bỏ cái lạnh thì tình trạng của bệnh nhân vào giờ phút này sẽ tốt hơn! Đáng tiếc là anh lại thêm vào những mánh khóe đẹp đẽ bên ngoài, làm trễ thời cơ điều trị tốt nhất".
"Vớ vẩn!’’, Tê Tử Vân nói.
"Có bậy bạ hay không, sau này anh sẽ biết! Thật ra chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi bệnh này!1', Trần Hạo cười nói. Cái gì...
Sau khi Trần Hạo nói ra một
câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Tuy bệnh gút này không gây chết người nhưng đây cũng là một vấn đề khó giải quyết trong y học, là một căn bệnh khó trị, chỉ có thể làm cho nó thuyên giảm đi phần nào mà thôi!
Bây giờ Trần Hạo lại nói rằng anh có thể chữa khỏi bệnh này chỉ bằng một châm! Điều này giống như ném một quả bom vào hội trường, sau đó một tiếng động lớn lập tức nổ tung ở dưới khán đài!
ở đây có người ngạc nhiên, có nghi ngờ và có cả trào phúng!
Mấy người chủ trì ở trên đài cũng lắc đầu khi nghe thấy lời này, hiển nhiên là bọn họ cũng không đồng ý với cách nói này của Trần Hạo, ngay cả người đã mời Trần Hạo tới là Lâm Dạ Bạch cũng nghi ngờ, cảm thấy Trần đại sư có phải rất tự tin rồi không!
Chữa được bệnh gút đã là quá bất ngờ rồi, vậy mà còn chữa khỏi chỉ với một châm sao?
ở một góc của hội trường, sau khi tan học Lâm Vũ Nặc vội vàng chạy tới, lúc này đôi mắt đẹp của cô ấy nhìn chằm chằm về phía Trần Hạo một cách si
ngốc, cô ấy là người duy nhất ở hiện trường tin rằng Trần Hạo có thể làm được điều đó.
"Hahaha! Lời anh vừa nói là điều hài hước nhất mà tôi từng nghe! Một châm mà có thể chữa khỏi bệnh gút? Tôi nghĩ không chỉ người này bị bệnh mà cả anh cũng bị bệnh!". Tê Tử Vân chế nhạo.
Trần Hạo không thèm để ý tới Tê Tử Vân mà nhìn bệnh nhân: "Lát nữa anh sẽ cảm thấy toàn thân nóng rực, hãy cố gắng chịu đựng!"
Bệnh nhân câm thấy rối rắm: "Hay là bỏ đi?"
Vì căn bệnh này mà anh ta đã đi rất nhiều bệnh viện, các bác sĩ có danh tiếng đã khám vô số lần, không ai có thể làm được!
Làm sao anh ta có thể tin được chỉ cần một châm mà chữa khỏi chứ? Trong lòng nảy ra ý nghĩ rút lui!
Tê Tử Vân cười to: "Ngay cả bệnh nhân cũng không tin anh, tôi nghĩ anh nên nhận thua đi là vừa!"
Trần Hạo không lên tiếng mà cắm một châm xuống qua lớp quần áo.
Lúc này bệnh nhân lập tức hét lên: "Nóng quá... Nóng quá..."
Sau đó, người ta có thể nhìn thấy hai má của người bệnh đỏ bừng bằng mắt thường, như thể bị nướng chín, mồ hôi vã ra như tắm!
Lúc đầu, mồ hôi của bệnh nhân vẫn còn là màu trắng trong suốt bình thường, sau đó lại chuyển sang màu đỏ sẫm.
"Có cái gì đó đang nhảy lên ở trong cơ thể tôi! Nóng quá...", sau đó, bệnh nhân lại kêu lên.
ở vị trí chủ trì trên khán đài, một nhóm người có chức vị cao
cấp trong trường học đứng ngồi không yên.
"Có thể sẽ xảy ra chuyện không may hay không? Hay là...1', Trương Đông do dự không biết có nên kết thúc cuộc thi hay không.
Hầu hết sắc mặt của những người khác đều khó coi!
Sau khi nhìn thấy kỹ thuật của Trần Hạo, sắc mặt của Tê Tử Vân đã thay đổi.
Trong đầu anh ta bỗng nhiên lóe lên bốn chữ, châm với số mênh!
Không thể nào, chắc chắn là anh không thể có loại cảnh giới này!
Các sinh viên dưới khán đài đã tranh cãi am I.
"Sẽ không gây ra tai nạn chết người đấy chứ! Nhìn biểu hiện của bệnh nhân kìa!"
"ừ, mồ hôi chảy ra nhiễm cả máu! Thật kinh khủng!”
Vương Cực mỉa mai: "Lại dám giả vờ làm như mình trâu bò, đòi so sánh với Tử Vân? Tôi xem anh sẽ giải quyết như thế nào!"
Thi Huyền nói: "Nói nhảm cái gì? Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát!"
Dưới tình huống tất cả mọi người tại hiện trường đều không tin, Trần Hạo lại một lòng một dạ mà vê châm!
Luồng khí nóng lập tức chảy dọc theo kinh mạch của bệnh nhân, khai thông mỗi tinh thể bị bế tắc ở các đốt ngón tay, sau đó Trần Hạo nhân tiện khai thông thận kinh và tì kinh.
Làm xong những điều này, Trần Hao rút châm!
Bênh nhân vần chiu đưnq
được luồng khí nóng kia, sau khi rút châm, anh ta đứng bật dậy khỏi xe lăn.
"Trời ơi, anh vừa làm gì vậy? Tôi sắp bị nóng chết..."
Trần Hạo cười nói: "Điều trị cho anh đấy! Anh có thế nhảy rồi sao?"
Vừa dứt lời, lúc này mọi người mới phát hiện ra bệnh nhân đã nhảy lên.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, sau đó là những âm thanh thán phục vang lên một cách dữ dội.
Tê Tử Vân không thể tin vào mắt mình, một châm! Trần Hạo thật sự chỉ dùng có một châm!
Bệnh nhân mừng như điên khi phát hiện ra mình nhảy lên rồi rơi xuống đất mà cũng không đau, cho nên anh ta thử mấy động tác lớn khác.
Có thể nhìn thấy hiệu quả điều trị bằng mắt thường.
Một nhóm người trên ghế chủ trì lập tức sững sờ, vậy mà Trần Hạo có thể làm được chỉ trong một châm!
Chuyện này thật sự là...
Mọi người không thể diễn tả bằng lời.
Chu Trường Lâm phấn khích, nắm lấy tay của Lâm Dạ Bạch: "Lão hiệu trưởng, dù như thế nào cũng phải lôi kéo người này trỏ thành giáo sư thỉnh giảng của trường Đại học Trung y chúng ta! Phương pháp thần kỳ này thật tuyệt vời!"
Lâm Dạ Bạch vẫn còn sững sờ.
“Thầy bị sao vậy?’’, Chu Trường Lâm hỏi.