Chu Trường Lâm cười: "Vẫn là lão Phương thông minh, sao tôi lại không nghĩ ra biện pháp này chứ! Cứ thống nhất biện pháp này đi, tôi lập tức cho người bắt tay vào làm hiệp nghị gop vốn!"
Tiêu Nhất Phi hỏi: "A? Vậy cổ phần giữa chúng tôi và trường học...thì tính như thế nào!"
Chu Trường Lâm cười lớn: "Về vấn đề này thì cô Tiêu có thể yên tâm, Đại học Trung Y giữ lại
10% cổ phần, về phương diện kinh doanh đều do nhà đầu tư quyết định, tôi chỉ có một yêu cầu đó là hy vọng cô Tiêu có thể giữ lại những công nhân đang làm việc trong nhà xưởng, đừng sa thải bọn họ, cuộc sống của họ cũng không dễ dàng gì!"
Tiêu Nhất Phi sửng sốt, thật sự không thể tin vào tai mình, đây là góp vốn? Là tặng không mới đúng! Lúc này, Tiêu Nhất Phi đưa ra một quyết định. "Tất nhiên, điều kiện ưu đãi như vậy, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với công nhân trong nhà xưởng. Sau này, tất cả công nhân đều sẽ trở thành công
nhân chính thức của công ty chúng tôi, tiêu chuẩn thấp nhất là được đóng bảo hiểm và tiền lương tính theo năng suất lao động".
Chu Trường Lâm cười: "Cảm ơn cô Tiêu, để tôi bảo thư ký đưa cô đi bàn bạc với bộ phận liên quan của trường!"
Lâm Dạ Bạch mỉm cười nhìn Trần Hạo: "Trần đại sư, biện pháp giải quyết này cậu có hài lòng không?"
Trần Hạo thản nhiên nói: "Làm phiền hiệu trưởng Chu!"
Chu Trường Lâm cười:
"Không phiền, tôi còn đang muốn nhờ Trần đại sư bỏ ra nhiều thời gian hơn để giảng bài cho sinh viên trường chúng tôi đấy! Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cậu là người mà thầy tôi kính trọng! Tôi tin tưởng nếu cậu tham gia buổi tọa đàm thì sinh viên sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ!"
Lúc này, Phương Đồng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy bản thân mình đã lừa gạt trót lọt.
Đồng thời ông ta càng thêm tò mò, chẳng lẽ tên chết tiệt này chính là đại sư? Những đại sư trước đó đến đây cũng không
được tiếp đón đến mức này.
Trần Hạo mỉm cười nhìn Phương Đồng: "Phó hiệu trưởng Phương, tôi nói rồi, tôi có thể đứng đây kiếm tiền, ông lại không tin, bây giờ thì sao?"
Trong lòng Phương Đồng tức giận, nhưng ngoài mặt lại phải giả vờ mỉm cười lấy lòng: "Trần đại sư, chuyện trước đó đều là hiểu lầm, hiện tại không phải tất cả đã được giải quyết tốt đẹp hay sao?"
Trần Hạo mỉm cười khinh bỉ, không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp dẫn đầu nhóm người rời khỏi văn phòng của Phương
Đồng.
"ông tự lo cho bản thân mình đi!"
Nói xong, Chu Trương Lâm rời đi.
Mọi người đều đã đi hết, nụ cười trên mặt Phương Đồng dần thu lại, lạnh lẽo nói: "Nghĩ mình có chút trình độ y học liền cho là giỏi? Cậu chờ đó cho tôi, nếu để cho cậu yên ổn lấy được nhà xưởng thuốc kia, tôi sẽ không gọi là Phương Đồng!"
Mà giờ phút này, Trần Hạo vừa ra khỏi cửa đã bị Tiêu Nhất Phi kéo sang một bên.
Lâm Dạ Bạch và Chu Trường Lâm cũng hiểu ý mà trở về văn phòng trước.
Tiêu Nhất Phi mỉm cười, như có điều suy nghĩ nhìn Trần Hạo: "Sao bây giờ cậu lại biến thành đại sư, còn giảng bài chính trong buổi tọa đàm nữa... Đây là chuyện gì?"
Trần Hạo nói không nên lời: "Lưu Khánh và Lâm Dạ Bạch, hiệu trưởng trước của Đại học Trung Y đào hố hãm hại tôi!"