Nói đến đây, Phương Đồng không nhịn được ngứa ngáy trong lòng mà nắm lấy tay Tiêu Nhất Phi.
Tiêu Nhất Phi che giấu sự chán ghét trong mắt, khéo léo né tránh rồi mỉm cười vuốt tóc: "Vậy được rồi, tôi không quấy rầy phó hiệu trưởng Phương nữa, lần sau bàn lại!"
Vừa dứt lời, Tiêu Nhất Phi đứng dậy muốn đi.
Khóe miệng Phương Đồng hiện nụ cười hài hước: "Nói như vậy, cô Tiêu định rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao?"
Trên mặt Tiêu Nhất Phi lại
hiện lên nụ cười xinh đẹp mang tính tượng trưng lần nữa: "Phó hiệu trưởng Phương, Hải Dương cũng không chỉ có mỗi một xưởng thuốc lỗ vốn của đại học Trung y!"
Phương Đồng cười lạnh: "Cô Tiêu nói không sai, nhưng có một chuyện sợ là cô Tiêu không rõ ràng! Bây giờ người đang quản lý hệ thống y dược là bạn bè đồng nghiệp của tôi! Hôm qua chúng tôi còn ăn cơm với nhau, nếu cô đi ra khỏi cửa, sợ rằng sau này cô nghĩ lại muốn đi cầu xin tôi, cái giá phải trả sẽ không giống trước đâu!" "Phó hiệu trưởng Phương
đang uy hiếp tôi? Tuy Nhất Phi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối! Thế nhưng không phải là người dễ dàng để người ta bắt nạt!", Tiêu Nhất Phi cười lạnh, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Cô phải suy nghĩ kỹ!", Phương Đồng cười lạnh.
'Tạm biệt!", Tiêu Nhất Phi lạnh nhạt nói một câu, quay người đi ra khỏi cửa phòng làm việc.
Vừa vặn lúc này cửa phòng làm việc bị đấy ra từ bên ngoài, sau đó Tiêu Nhất Phi gặp được Trần Hao.
Hai người mặt đối mặt, Tiêu Nhất Phi ngẩn ngơ: "Sao cậu lại ở đây?”
Trần Hạo cười nói: "Vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy được hai người trò chuyện nên đi vào nhìn một cái thôi!”
Tiêu Nhất Phi nghe thấy lời này của Trần Hạo, trong lòng ấm áp, cười quyến rũ: "Sao thế, sợ tôi chịu thiệt thòi à?"
Phương Đồng thấy hai người đứng trong văn phòng của ông ta, coi chủ nhân là ông ta như không khí, lập tức nổi giận.
"Cậu là người nào, ai cho
cậu quyền tự tiện xông vào phòng làm việc của tôi?", Phương Đồng chất vấn Trần Hạo.
Tiêu Nhất Phi cười nói: "Anh ấy là ông chủ của tôi!”
Phương Đồng nghe vậy thì nghĩ rằng Trần Hạo là cứu binh do Tiêu Nhất Phi gọi tới, cười lạnh: "Ai đến cũng đều vô dụng, không cần bàn về chuyện xưởng thuốc của trường nữa!"
Trần Hạo khinh bỉ nhìn Phương Đồng, nói: "Ngu ngốc!"
Tiêu Nhất Phi thấy Trần Hạo bá đạo mắng chửi người ta, lúc
này bày ra dáng vẻ say đắm, si mê cười: "Cậu lại đùa giỡn ở trước mặt người ta à? Lần nào cũng chỉ lo giết không lo chôn! Có ai giống như cậu không?”
Khí thế bá đạo của Trần Hạo một giây trước, trong chớp mắt đã bị Tiêu Nhất Phi phá công!
Yêu tinh kia! Thật sự là...
Trần Hạo cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa.
Mà lúc này Phương Đồng
cũng đã bị Trần Hạo chọc tức:
"Cậu là cái thá gì, cũng xứng đắc
ý ở trước mặt tôi? Đắc tội tôi, cậu cho rằng chỉ là không lấy được xướng thuốc của đại học Trung y thôi sao? Ngây thơ!"
Thấy vẻ mặt uy hiếp của Phương Đồng, Trần Hạo cười: "Ồ! Nói như vậy ông muốn chơi sao?"
Nghe nói như thế, Phương Đồng càng hống hách: "Cậu cũng xứng chơi với tôi ư? Phương Đồng tôi ở trong hệ thống y dược nhiều năm như vậy, quản lý bộ ngành, khu thương mại y dược, tôi có bao nhiêu quan hệ? Bao nhiêu học sinh? Bao nhiêu bạn bè? Nếu để tôi không vui, tôi sẽ khiến xưởng
thuốc tương lai của mấy người khó mà hoạt động được!"