Sau đó, bà vú Vương lại đánh giá Trần Hạo từ trên xuống dưới, dáng vẻ áy náy: "Trần Hạo, cậu có sao không, vú Vương đưa cậu đi bệnh viện!"
Trần Hạo cười nhạt: "Không sao, đừng nói là chút thạch tín này, cho dù là chất độc mãn tính cũng không làm gì được tôi!" Một loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu, Trần Hạo hỏi vú Vương: "Vú Vương, bà có muốn cứu con bà về không?"
"Muốn!", vú Vương liên tục gật đầu.
"Được, vậy bà làm theo lời
tôi!", Trần Hạo nói xong liền ra
cửa gọi điện thoại.
Sau khi gọi, không đến nửa giờ sau, Hạ Vân Đình đã đến nơi, bà vú Vương và Trần Hạo đều đang đứng ở cửa, đến khi nhìn thấy đứa con từ trên xe bước xuống, bà ta mới hoàn toàn yên tâm.
Kéo đứa con vào lòng, bà vú Vương nước mắt giàn giụa ôm con mình.
Hạ Vân Đình kéo Trần Hạo sang một bên. Trần Hạo nói: "Điều tra ra được là ai làm không?"
Hạ Vân Đình: "Người đó là do Bạch Minh Hợp tìm đến!"
Nghe vậy, trên mặt Trần Hạo xuất hiện nụ cười lạnh lẽo: "Xem ra đôi bố con này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Trần đại sư, cậu định làm thế nào?", Hạ Vân Đình hỏi.
"Trước hết, ông cứ để mắt đến Bạch Minh Hợp, đừng để cho ông ta biết chuyện này! Tôi thật sự muốn nhìn xem ông ta muốn chơi trò gì!"
"Vâng!", Hạ Vân Đình cung kính đáp.
Lúc này, bà vú Vương dẫn theo đứa con đến: "Gia Thành, mau cảm ơn cậu Trần".
"Cảm ơn cậu Trần đã cứu mạng!", Gia Thành nói xong định quỳ xuống trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo ngăn lại: "Vú Vương, vẫn phải để Gia Thành chịu thiệt thòi hai ngày nữa, không thế đế cậu ấy lộ diện!"
"Cậu Trần nói cái gì chúng tôi đều nghe theo!", bà vú Vương nói.
"Còn nữa, bất luận là ai hỏi bà có bỏ thuốc thành công hay không, bà phải khẳng định chắc
chắn là có!”, Trần Hạo dặn dò.
Vẻ mặt bà vú Vương tràn đầy áy náy: "Xin lỗi cô chủ và cậu Trần, tôi..."
Trần Hạo nói: "Việc này không thể trách bà, sau này còn cần vú Vương trợ giúp diễn trò!"
Bà vú Vương nói: "Cậu Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ không đế người khác phát hiện!"
Hạ Vân Đình hỏi: "Rốt cuộc thì bọn chúng đã bỏ loại thuốc gì?"
Trần Hạo cười lạnh: "Chất độc mãn tính, sử dụng trong thời
gian dài sẽ trở thành kẻ ngốc! Xem ra, không chỉ Bạch Phi Nhi, tôi cũng là cái đinh trong mắt bọn họ, vậy nên, tôi phải chơi lại bọn chúng, tôi sẽ cùng mấy người đó chơi đến cùng!"
Sau đó, đứa con của bà vú Vương, Gia Thành được Hạ Vân Đình mang đi.
Trân Hạo đi lên tâng rồi gứi đi một đoạn tin nhắn.
Rất nhanh, những thông tin có liên quan đến Bạch Minh Hợp không ngừng truyền đến điện thoại Trần Hạo.
Trần Hạo nghiền ngẫm đọc
thông tin, sau mười phút, ngay cả việc Bạch Minh Hợp mặc quần lót màu gì cũng được điều tra rõ ràng.
Trong đó, có hai thông tin mà Trần Hạo cũng không ngờ tới.
Thời điểm nhìn thấy thông tin này, hai mắt Trần Hạo sáng lên: "Điên rồi!"
Làm xong những việc này, Trần Hạo chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Dạ Bạch: "Trần đại sư, cậu
có rảnh rỗi không, đến Đại học Trung Y một chút được không?"
"Có chuyện gì?", Trần Hạo hỏi.
"Đại học Trung Y đang tổ chức một buổi tọa đàm, tôi muốn mời cậu đến giảng bài về trung y cho các sinh viên trong trường!"
Trần Hạo nhớ đến lúc trước, hai ông cụ đã đề cập với anh chuyện muốn bổ nhiệm anh làm giáo sư giảng dạy tại Đại học Trung Y, bây giờ, nhất định hai người này vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Thấy Trần Hạo không trả lời, Lâm Dạ Bạch bắt đầu thuyết phục: "Cậu nhất định phải tới, tôi cùng lão Lưu đã nói với mọi người rồi, nếu cậu không đến, cái mặt già nua này của tôi và lão Lưu biết giấu đi đâu?"
Trần Hạo bất đắc dĩ cười khổ, ông ấy làm trước rồi mới báo thì anh biết phải làm sao!