Điều này khiến cho cảm giác vượt trội của một đệ tử thuộc dòng họ lớn trong lòng cậu ta sụp đổ không còn chút nào!
Ninh Vũ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Trần Hạo. Khi đó, cậu ta là cậu hai nhà họ Ninh, luôn ngồi ở trên cao nhìn xuống dưới, còn Trần Hạo vừa ngốc vừa bệnh, lại còn là một tên bụi đời đi ở rể! Mà hiện tại, Trần Hạo đã sớm đứng trên đỉnh cao. Còn Ninh Vũ chỉ có thể đứng ở dưới chân núi, dù oán hận nhưng cũng không thế làm gì được!
Anh trai Ninh Hách từng cảnh cáo cậu ta, nếu Trần Hạo muốn tiêu diệt nhà họ Ninh, chỉ Cần một suy nghĩ trong đầu thôi là đủ rồi, anh còn nói rằng, nếu cậu ta không muốn chết, cũng không muốn liên luy đến dòng họ thì đừng đắc tội với người này!
Lúc này, Lôi Quân bị ăn đau đang muốn đi lên nói lí lẽ thì bị Ninh Vũ ngăn lại, sau đó, cậu ta trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn Trần Hạo: "Ninh Vũ không biết anh Trần đang ở đây, đắc tội rồi, nếu có gì đụng chạm đến anh, mong anh Trần thứ lỗi!"
Trương Vĩ cũng cười ha ha: "Một viên chức quèn thì có thể chạy được loại gì tốt? Mấy chiếc xe chỉ hon một trăm ngàn còn bị
vỡ mui đấy, nhất định là thấy mất mặt quá nên mới không dám chạy lại đây!"
Từ Lệ cũng nói: "Ai dà, một khi so sánh người này với người kia...Sẽ làm người ta tức chết!"
Ai ngờ được âm thanh của bọn họ vừa cất xuống, từ chỗ bãi đậu xe truyền đến tiếng động cơ rền vang, một chiếc xe mui trần màu đỏ "tình cờ" dừng ngay bên cạnh chiếc A4 của Lục Hiên.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Riêng Lục Hiên thì hoàn toàn không thể tin nổi, chắc
chắn lái xe không phải là tên kia!
Nhưng đáng tiếc thay, khi bọn họ di chuyển ánh mắt sang đó thì lập tức thất vọng, người kia không phải Trần Hạo thì là ai nữa chứ?
Mà ngay lúc này, Thâu Văn Châu vốn đang ngồi trên chiếc A4 đã khiếp sợ đến mức không nói thành lời, những đôi mắt của bạn học cứ từng cái từng cái rời khỏi chỗ anh ta làm cho Thâu Văn Châu có cảm giác như vừa bị vô số bạt tay đánh vào mặt, đau rát!
Trần Hạo cười ngoắc tay với Trương Mạn.
Trương Mạn cũng nở nụ cười, quay mặt nhìn Từ Lệ: "Xe này thế nào? Trần Hạo đến đón tôi".
Từ Lệ choáng váng, có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Mà các bạn học không thích Từ Lệ ở bên cạnh lại lần nữa không nhịn được sự giễu cợt dưới đáy lòng, tất cả đều xì xào cười nhạo.
Vương Hân nói: "Chà, một chiếc Benz phổ thông nhất hình như cũng phải đến vài trăm ngàn nhỉ, Từ Lệ, quả thật là so
sánh người này với người kia...Sẽ khiến người ta tức chết!"
Gương mặt Từ Lệ đỏ như máu.
Trương Mạn cười cất lời: "Vương Hân, bọn mình đi chung, đưa cậu về nhà!"
Vương Hân chỉ cười hì hì:
Từ Lệ, tôi lên xe ngồi đây, còn cô...Thôi thì để Thâu Văn Châu lái A4 đưa về vậy".
Từ Lệ nắm chặt bàn tay, muốn nói lại nhưng cũng chẳng biết nói thế nào, giận sôi cả người!
Phùng Thái kính cẩn cực kỳ: "Cậu Trần làm sao có thể nhớ một người hèn mọn như tôi được chứ, tôi là ông chủ của Giai Dạ!"
"Ồ...", lúc này Trần Hạo mới nhớ ra Phùng Thái: "Nhớ rồi, vừa nãy là anh đưa bọn tôi vào phòng riêng, có việc gì?"