Cậu chủ nhà họ Tiết cũng tin tưởng Mặc Uyên, vừa mới tận mắt nhìn thấy hư ảnh
của Phật hiện ra, liền vội vàng muốn vả mặt nhà họ Mễ, bởi vì bình thường lúc nào
bọn họ cũng bị nhà họ Mễ áp đảo: “Đúng là không có mắt nhìn, Mặc đại sư làm sao
có thể nói sai được?”
Ông cụ Mạc vừa mới bị Trần Hạo vạch trần, lúc này thấy Trần Hạo cùng với nhà họ
Mễ bị mọi người công kích, ông ta liền hùa theo: “Mễ Giang Hàn, thăng nhóc mà
cậu mang theo thật sự không được tích sự gì, chỉ giỏi nói vớ vẩn. Chẳng lẽ hôm nay
nhà họ Mễ của cậu tới đây để làm trò cười cho người khác hay sao?”
Mặc Uyên ngạo nghễ vung tay lên, ngăn cản những người khác tiếp tục nói:
“Người trẻ tuổi mà, thích đứng lên huệnh hoang ăn to nói lớn thì tôi cũng có thể
hiểu được, nhưng cũng phải biết suy xét nặng nhẹ, nếu không lại khiến cho tôi đây
nhìn một cái liền cảm thấy chướng mắt. Tượng Phật ngọc này là một loại pháp khí rất sắc bén, phía trên còn có khí tức của cao tăng, người của Huyền Môn sử dụng
thì có thể tu dưỡng bản thân nâng cao tu vi, người bình thường thì có thể đặt trong
phòng để chữa bệnh, hóa giải tai họa, trấn đất, thu hút sự thịnh vượng cho gia tộc!
Vậy mà cậu còn dám nói linh khí này chỉ có linh lực che mắt?”
Trần Hạo khinh thường liếc nhìn Mặc Uyên: “Dốt nát”
“Cậu…, năm lần bảy lượt bị Trần Hạo sỉ nhục, Mặc Uyên cũng không nhịn được
nữa: “Năm tuổi tôi đã giác ngộ huyền học, mười tuổi thì được sư phụ thu nhận vào
sư môn, hai mươi tuổi liền xuống núi, ba mươi lăm tuổi tiếp nhận chức chưởng
môn Võ Cực Môn, đã được thấy qua vô số bảo bối, hơn nữa, Vô Cực Môn còn có hai
món pháp khí trấn giữ tông môn. Tôi có thể nhìn nhầm sao?”
Trần Hạo nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Uyên nói: “Có quy định nào nói ông là chưởng
môn thì sẽ không thể sai nào?”
“…”
Mặc Uyên bị Trần Hạo chặn họng, nói không nên lời.
“Trong Huyền Môn toàn những kẻ ngu ngốc như ông, chẳng trách bây giờ giới
Huyền Môn lại ẩn dật tịch mịch như vậy!”, Trần Hạo chế nhạo nói.
Ngay sau khi anh nói ra điều đó, những người còn lại đã bị sốc, nghĩ rang thang
nhóc này thật sự có gân to bằng trời! Trước đó cậu ta nhạm vào nhà họ Trương,
nhà họ Mễ còn có thể chống đỡ thay cậu ta, bây giờ cậu ta lại dám trực tiếp khiêu
khích một vị đại sư Huyền Môn sao? Đầu óc của cậu ta có vấn đề không vậy?
“Cậu nói cái gì?”, Trương Thành Phong tức giận nói.
“Tôi chỉ nói sự thật! Ông ta là lão già vô dụng, còn ông là tên đại ngốc!”, Trần Hạo
nói, chậm rãi đứng dậy. Mặc Uyên nói: “Nếu như cậu nói cái này chỉ có linh lực che mắt, thì cậu lấy gì làm
bằng chứng!”
Trần Hạo cười nhạt: “Cái này thì tôi sẽ chứng minh cho ông thấy!”
Vừa dứt lời, Trần Hạo gõ nhẹ ngón tay, bắn ra một luồng linh lực.
Bùm! Đột nhiên xung quanh tượng Phật ngọc run lên, linh lực bộc phát!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ cùng hư ảnh Đức Phật kia đều hóa thành mấy
đốm sáng rơi xuống.
Đầu óc mọi người như đều bị búa nặng đập vào, cảm thấy đau nhói!
Sau khi nhất thời mất đi ý thức, tất cả mọi người kinh ngạc tỉnh lại, sau đó nhìn về
phía tượng Phật ngọc, tiếp tục sững người.
Hư ảnh phía trên tượng Phật ngọc đã biến mất không còn tăm tích, bây giờ nó
chẳng qua chỉ là một khối ngọc bình thường mà thôi!
Lệ Mạc Khiêm kinh ngạc hỏi: “Trần đại sư, vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Hạo nhàn nhạt nói: “Đó là linh lực che mắt. Nói chính xác, thứ này thậm chí
còn không phải là một nửa pháp khí, chỉ có điều nó quả thực là vật tùy thân của cao
tăng đắc đạo, được thanh tẩy bởi pháp lực của cao tăng, được hưởng chút linh khí
của vị cao tăng đó. Cho nên, hư ảnh mà chúng ta nhìn thấy vừa nãy không phải
xuất phát từ năng lượng của bản thân tượng Phật ngọc, mà xuất phát từ năng
lượng của vị cao tăng mang nó. Lúc nãy tôi đã thanh tẩy sạch sẽ năng lượng còn sót
lại của vị cao tăng trên tượng Phật ngọc, nên nó liền hiện nguyên hình thôi!”
Lệ Mạc Khiêm hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Trần Hạo. “Hóa ra là như vậy!”
Chu Tiểu Nhược cười nói: “Trần Hạo, cảm ơn anh, nếu không có anh thì nhà chúng
tôi chết chắc rồi, bây giờ… lại là người khác chết thay… ha ha ha!”
Mề Giang Hàn cũng cười: “Trương Thành Phong, nhà họ Trương của ông thật dư
thừa tiền bạc nha!”
Mặc Uyên kinh ngạc nhìn tượng Phật ngọc, không thể tin được rằng mình đã sai:
“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?”
Trương Thành Phong tức giận muốn chết, nhưng cũng không thể phản bác lại sự
thật, chỉ có thể tự tiếc tiền của mình, tiếc muốn đứt ruột
Hải Tam Thông vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Trần Hạo, sau đó liền nói với Trương
Thành Phong: “Nhà họ Trương chẳng lẽ muốn phá vỡ quy tắc? Đã đấu giá được vật
phẩm rồi thì đổi đúng giả đó, những chuyện khác ông tự lo liệu lấy. Hải Tam
Thông này không dễ bị xỏ mũi đâu, nếu ông làm vậy thì sẽ phải trả giá!”
Trương Thành Phong tức muốn hộc máu, nhưng thực sự không dám làm trái quy
tắc.
Hải Tam Thông là dân tâm bảo có máu mặt, có thể hoạt động ở tỉnh Sở mà không
chút kiêng kỵ, sau lưng có thể lực to lớn chống đỡ, hơn nữa dường như cũng có mối
quan hệ chặt chẽ với người trong giới Huyền Môn ở tỉnh Sở
Nhà họ Trương lần này bị hở, Trương Thành Phong cũng chỉ có thể cần rằng, ngậm
bồ hòn làm ngọt.
Lúc này, ánh mắt của Trần Hạo rơi vào cái ấm đồng bên cạnh.
“Tôi muốn cái này!”, Trần Hạo nói.
Hải Tam Thông cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là được, quy tắc cũng giống nhau!
Nếu đã có thể tới đây, cậu cũng có đủ tư cách trao đổi
Hải Tam Thông cười tươi roi rói, hắn ta là người tinh tường, lúc nãy là do hắn ta
không ngờ tên nhóc này vậy mà có thể lợi hại hơn Mặc Uyên, bây giờ đã biết rồi,
nên giọng điệu của hắn ta cũng trở nên khách khí hơn.
Trần Hạo nhẹ gật đầu, đang định lấy đồ ra để trao đổi
Trương Thành Phong cười ắc ý, nói: “Nhà họ Trương chúng tôi cũng muốn thứ
này!”
Thấy vậy, Hải Tam Thông mừng rỡ nói: “Đã thể thì mọi người hãy đấu giá đi!”
Trương Thành Phong lạnh lùng nhìn Trần Hạo “Cậu muốn nó sao? Tôi sẽ không
để cho cậu có được nó! Sao nào? Có phải rất tức giận không?”
Trần Hạo bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì vậy?”, Trương Thành Phong hỏi.
“Tôi cười nhạo ông là đồ ngu ngốc! Vật phẩm là do ông tự chọn, cũng tự hỏi ý kiến
của đại sư nhà mình, mà vị đại sư này cũng là do tự ông mời tới, nếu vậy chuyện
ông mua hở chẳng lẽ lại có liên quan đến tôi hay sao? Mà xem cái bản mặt của ông
kìa, cứ như thể là tôi đã lừa gạt ông vậy. Não của ông đúng là có vấn đề rồi!”
“…”
Trương Thành Phong lại tức muốn hộc máu.
Chu Tiểu Nhược thì phì cười.
Mặc Uyên lúc này mới phản ứng lại: “Ở đây dù cho chỉ còn dư lại nửa pháp khí cũng
thuộc về Vô Cực Môn chúng tôi, ai cũng không cướp nổi!”
Nghe được lời của Mặc Uyên, sắc mặt của những người thuộc các gia tộc xung
quanh ngay lập tức thay đổi.
Nhưng mà Mặc Uyên này không chỉ là đại sư, mà còn là chưởng môn của một môn
phải, mấy người xung quanh đều không dám đắc tội, dù sao thì ông ta đang nhắm
vào Trần Hạo và nhà họ Mễ, bọn họ chỉ có thể ngồi xem kịch mà thôi!
Trần Hạo cười nói: “Không ai có thể đoạt lấy thứ mà tôi muốn!”
“Cậu nghĩ cậu là ai?”, Mặc Uyên chế nhạo nói.
“Tôi là Trần Hạo!”, vừa buông ra một câu, Trần Hạo thản nhiên ném ra một vật.
Hải Tam Tông nở nụ cười nhận lấy, rồi nhìn sang Trương Tam Phong, hiển nhiên
là đang chờ nhà họ Trương ra giá!
Lúc này, Mễ Giang Hàn mới lại gần anh nói:
“Cậu Trần, làm sao chúng tôi có thể để cho cậu đổi đồ của chính mình? Để nhà họ
Mễ chúng tôi đổi!” Lệ Mạc Khiêm cũng nói: “Đúng vậy, Trần đại sư,
còn có Bạch Vũ Môn của chúng tôi nữa!”
Mặc Uyên thì trưng ra khuôn mặt đầy đe dọa hướng về phía Hải Ba Thông nói: “Bất
luận tên nhóc đó đối cho cậu cái gì, tôi cũng sẽ đổi cho cậu thứ có giá trị gấp đôi!
Hôm nay tôi nhất quyết sẽ không để cho cậu ta lấy được cái ẩm đồng này!”
Hải Tam Thông cười tươi như hoa, tưởng rằng hần ta đã kiểm được món hời lớn,
nhưng khi nhìn xuống thứ mà Trần Hạo vừa ném ra, hắn ta lập tức há hốc mồm,
ánh mắt cũng thay đổi khi nhìn về phía Trần Hạo
“Tôi không tin cậu có thể đem ra nhiều bảo vật hơn Vô Cực Môn chúng tôi!”, Mặc
Uyên đắc ý nói với Trần Hạo.
Trần Hạo lười biếng nói: “Điều đó không cần thiết!”
“Hải Tam Thông, cậu ta đối với cậu cái gì, tôi sẽ đổi thứ có giá trị gấp đôi!”, Mặc
Uyên quay đầu nhìn Hải Tam Thông.
Hải Tam Thông lúc này vẫn còn đang sửng sốt, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nở
nụ cười lấy lòng Trần Hạo.
“Cái này… cái ấm đồng này… đã là của cậu Trần!”
Hải Tam Thông kinh hãi nhìn Trần Hạo, cung kính đưa cho anh cái ẩm đồng.
Trần Hạo cười nhẹ, đưa tay cầm lấy.
Mặc Uyên nổi điên: “Cậu không biết quy tắc sao? Tôi còn chưa đấu giá!”
Hải Tam Thông giêu cợt khinh bỉ nói: “Ông Mặc Cái giá này ông không theo nổi
đâu!”
“Ỹ gì đây?”, Mặc Uyên khó hiểu hỏi.
“Tự mình suy nghĩ đi!”, Hải Tam Thông cười nhạt sau khi bĩu môi, lại quay sang
lấy lòng Trần Hạo: “Cậu Trần, không chỉ có cái ấm đồng này đã là của cậu, mà Tỳ
Hưu vàng này tôi cũng xin tặng cho cậu luôn!”
Trần Hạo đùa cợt liếc nhìn Hải Tam Thông, thầm nghĩ tên này quả là một người
thông minh.
Những người khác hoàn toàn mù mịt, Hải Tam Thông vậy mà lại mang món nửa
cần phải hào phóng đến mức đó không?