Mọi người đồng loạt gật đầu, rõ ràng là đã hiểu rõ nguyên tắc này.
Đối với dân tầm bảo mà nói, gửi tiền trong ngân hàng rất phiền phức, dễ bị mò ra!
Mà cho dù mỏ không ra, thì một khi bị người của chính phủ để mắt đến, còn phải
rửa, khi không lại phải bỏ thêm một khoản phí
Còn chẳng tiện bằng biến thắng nó thành đồ vật, muốn đổi ra tiền lúc nào cũng
được, hơn nữa rất nhiều đồ vật lại còn tăng giá trị theo thời gian!
Lời của Hải Tam Thông vừa dứt, vòng đấu thầu khốc liệt đầu tiên đã diễn ra, thiếu
gia nhà họ Tiết – Tiết Vẫn đã lấy món đồ cổ trân quý ra để trao đổi, ông cụ nhà họ
Mạc thì đem ra một bức tranh chữ có giá trị liên thành! Tống Hi Thần nổ một phát
luôn năm tòa biệt thự ở Lâm Giang dưới trưởng mình, khoa trương nhất là Trương
Thành Phong của nhà họ Trương, đem hắn một công ty dưới trướng ra để đối! Lúc này Chu Tiểu Nhược mim cười: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, thì nhà
họ Chu sao có thể không chơi chứ Chuỗi hộp đêm ở tỉnh Hải Hồng, hai cửa hàng
Thành Trung, Thành Nam!”
Hôm nay cô ấy đến chính là vì pháp khí này, người trong gia tộc đã nói trước, cho
dù thế nào cũng phải giành được thứ này về tay! Không tiếc bất cứ giá nào!
Trương Thành Phong ngây ra, không ngờ nhà họ Chu vừa ra tay đã hào phóng như
vậy.
Tổng Hi Thần thì chỉ cười nhạt rút ra khỏi vòng đấu giá này, gã ta vừa vào đã xác
định mục tiêu rất rõ ràng, để ba nhà họ Trương, họ Mễ, họ Chu đi tranh với nhau,
còn gã ta thì tọa sơn quan hổ đấu, lấy tĩnh chế động!
Vừa nhìn đã thấy ba nhà này đều đến đây vì pháp khí đấy, Tống Hi Thần cũng có
thể mò xem thực lực thật sự của ba nhà đến đâu!
Hai nhà còn lại cũng nghĩ như vậy, ông cụ nhà họ Mạc và cậu chủ nhà họ Tiết cũng
lần lượt nối đuôi nhau rút khỏi cuộc cạnh tranh.
Trương Thành Phong âm thầm tính toán số chip mà mình có thể bỏ ra, cảm thấy
có thể lấy được pháp khí này về tay, bèn quay đầu lại nhìn Mặc Uyên,
Mặc Uyên ra vẻ cao siêu khẽ gật đầu.
Ngay lập tức Trường Thành Phong liền có lòng tin.
“Tôi thêm một công ty bất động sản La Thành!” Trương Thành Phong nói.
Chu Tiểu Nhược cau mày, rõ ràng là không ngờ nhà họ Trương chơi lớn như thế,
dường như là bắt buộc phải có được, nhưng nhà họ Chu đây cũng không phải loại dễ chơi.
Nhưng không ngờ, lúc này đột nhiên Mễ Giang Hàn nói: “Tôi ra giá…
Rõ là Mễ Giang Hàn cũng muốn trả giá, chỉ là ông ta còn chưa nói xong, Trần Hạo
đã nhẹ nhàng vươn tay kéo lại, lắc đầu.
Thấy vậy, Mễ Giang Hàn ngây ra, nghĩ thầm, lẽ nào có vấn đề?
Chu Tiểu Nhược thì bỏ thắng quyền đấu thầu, hôm nay Trần Hạo liên tục đem đến
cho cô ấy những bất ngờ, cô ấy biết Trần Hạo sẽ không vô duyên vô cớ ngăn cản, vô
cùng tin tưởng anh!
Hải Tam Thông thì không vui, mắt thấy màn đấu giá sập công tại đến nơi, rõ ràng
có thể bán giá cao, nhưng tự nhiên lại bị một thằng nhóc ngăn cản, ông ta quét mặt
nhìn Trần Hạo: “Cậu bạn này, cậu có thể đại diện nhà họ Mễ à?”
Trần Hạo bơ thắng Hải Tam Thông.
Bị bơ như vậy khiến Hải Tam Thông muốn cho thằng nhóc này ăn một cái bạt tai,
con mẹ tên này kiêu căng quá nhỉ?
Mễ Giang Hàn nói: “Trần đại sư đương nhiên có thể đại diện cho nhà họ Mễ! Nhà
họ Mễ rút khỏi cuộc đấu giá!”
Hải Tam Thông tức đến muốn chửi thề, nhưng lại chỉ có thể coi như không có gì!
Trương Thành Phong thành công lấy được pháp khí, ông ta vô cùng vui sướng!
Nhà họ Trương có được pháp khí này rồi, có khi lại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm
chết với cũng nên, sớm có ngày ngồi chung mâm với bốn nhà Mễ, Chu, Tống, Từ.
Lúc này Mặc Uyên mới nở một nụ cười lạnh lùng nhìn Lệ Mạc Khiêm, trước nay Vô
Cực Môn của ông ta với Bạch Vũ Môn mà Lệ Mạc Khiêm ở luôn bất hòa, âm thầm
cạnh tranh không biết bao nhiều năm.
Thấy lúc này Lệ Mạc Khiêm cũng không nói gì, ông ta cảm thấy mình đã thắng
được đối phương, hài lòng nói: “Lệ Mạc Khiêm, nay Bạch Vũ Môn mấy người cũng
phế thật đấy nhỉ, đã đến mức phải để một tên nhóc trẻ tuổi không biết gì xem qua
rồi cơ à? Đúng là mất mặt người trong giới huyền môn!”
Lệ Mạc Khiêm cười lạnh lùng, phản bác: “Năng lực của Trần đại sư, nào có phải
thứ mà ông có thể mò đoán?”
Mặc Uyên nghe thấy vậy thì kiêu ngạo cười lớn: “Lệ Mạc Khiêm, ông đúng là hài
hước thật đấy, chưa nói đến việc cả đám gọi một tên nhóc là đại sư, lại còn khom
lưng khúm núm, có phải Bạch Vũ Môn đều là loại sinh ra đã là nô tài không?”
Trần Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Uyên: “Thế thì ông lại là gì của nhà họ
Trương đây? Nhà họ Trương là nô tài của ông, hay ông là nô tài của nhà họ
Trương?
Bởi vì Trương Nguyên nên Trần Hạo không có thiện cảm với nhà họ Trương, đương
nhiên nói chuyện cũng sẽ không khách sáo.
“Cậu… Mặc Uyên thiếu chút nữa là tức điên lên.
“Tên nhóc chíp hội không biết trời cao đất dày, cậu là cái thứ chứ? Mặc Uyên là đại
sư mà nhà họ Trương chúng tôi cung phụng, nào có thể để hạng như cậu dè bỉu?
Mè Giang Hàn, con chó nhà mấy người không có ai dạy à?”, Trương Thành Phong
nói,
Mễ Giang Hàn tức giận nói: “Trương Thành Phong, ông muốn chết đấy à, dám bất
kính với Trần đại sư”
Trần Hạo cười lạnh lùng, ngăn Mễ Giang Hàn lại, đứng dậy nhìn thẳng vào Trương
Thành Phong.
Trương Thành Phong lạnh lùng nói: “Muốn gì? Đánh tôi chắc?”
Trần Hạo cười tà: “Đúng thế…
Bốp! Vừa dứt lời, Trần Hạo đã tát mạnh một cái bạt tại vào mặt Trương Thành
Phong, làm ông ta ngây ra luôn.
“Dù có là Trương Nguyên, chủ của con chó già ông đây đến, thì cũng không dám
nói chuyện với tôi như vậy, ông là cái thá gì?”, Trần Hạo khinh thường nói.
“Cậu… Trương Thành Phong muốn hỏi máu.
Ông cụ nhà họ Mạc đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, muốn nhân cơ hội lấy lòng
nhà họ Trương và Mặc Uyên: “Bây giờ người trẻ tuổi càng ngày càng cho mình là
đúng. Mặc đại sự, chỉ cần một câu nói của ông thôi, nhà họ Mạc chúng tôi sẽ giúp
ông dạy cho tên nhóc này một bài học, để cậu ta biết trời cao đất dày là gì!”
Trần Hạo liếc mắt nhìn ông cụ nhà họ Mạc kia: “Bệnh vô phương cứu chữa thì về
nhà dưỡng bệnh chờ chết đi, thứ có mắt không tròng, ung thư phổi giai đoạn giữa
rồi mà còn ở đây đóng vai anh hùng!”
Trần Hạo vừa nói xong, ông cụ nhà họ Mạc kia run lên, hai quả óc chó đang vần
trong tay rơi xuống đất.
Ông ta quả thực bị ung thư phổi, toàn dựa vào chất kích thích để chống đỡ, ông ta
vẫn luôn giấu diểm chuyện này, bởi vì nhà họ Mạc hoàn toàn dựa vào lão già ông
đây chống đỡ, một khi đối thủ biết được tình trạng của ông, sợ rằng nhà họ Mạc sẽ
biến thành miếng thịt dễ xơi trong mắt bọn họ.
Làm sao cậu trai này vừa nhìn đã nhìn ra được chứ?
Lúc ông cụ nhà họ Mạc còn đang hoang mang, ánh mắt của mấy người xung quanh
đã nhìn sang ông ta.
Ông ta vội giả vờ bình tĩnh chống chế “Ăn nói hàm hồ!”
Nói xong, ông ta cũng không dám khiêu khích nữa!
Lúc này Mặc Uyên kiêu ngạo, cười lạnh lùng đứng lên: “Hừ! Tôi lại muốn xem, tên
nhóc tự cho mình là đúng đây rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu!”
Lệ Mạc Khiêm âm thầm cười lạnh lùng, nghĩ thầm đúng là một đám có mắt như
mù, người có thể vung tay tặng pháp khí, thậm chí có thể chế tạo pháp khí, lẽ nào
lại có thể là tên nhóc tự cho mình là đúng trong miệng mấy người? Đúng là một
đám ngu ngốc cùng cực!
Trần Hạo cười: “Có bản lĩnh thế nào? ít nhất sẽ không ngu ngốc như mấy người,
một đám ngốc bỏ đống tiền lớn rước về thứ rác rưởi!”
“…”
Đương nhiên mọi người đều biết thứ rác rưởi mà Trần Hạo nói chính là tượng Phật
ngọc mà nhà họ Trương mới đấu giá có được!
Sau một lúc ngây ra, tất cả mọi người cười phá lên, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tên nhóc này bị điên rồi sao? Nhà họ Mẻ buồn cười thật đấy, lại để một tên ngốc
đến chỉ huy!”
“Còn cả Lệ Mạc Khiêm, đại sư huyền môn gì chứ? Toàn là danh hão, thế mà lại
nghe lời một cậu thanh niên!”
“Rác à? Hôm nay tôi phải cho cậu thấy, tượng Phật ngọc này là bảo bối quý đến
mức nào!”, sau khi Mặc Uyên cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên, ra vẻ vươn tay chỉ,
một tia huyền lực bay ra, rót vào tượng Phật ngọc.
Tượng Phật ngọc chầm chậm lóe lên ánh hào quang, sau đó vầng hào quang ngày
càng mạnh mẽ, một bóng hình Phật Thích Ca xuất hiện!
Oa…
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn Phật Thích Ca trôi nổi giữa không khí mà ánh mắt
tràn đầy sự kinh ngạc.
“Mặc đại sư quả nhiên siêu quả đi, chưởng môn Vô Cực Môn quả nhiên danh bất hư
truyền!”, cậu chủ nhà họ Tiết ra vẻ bội phục vô cùng.
Trương Hải Phong cười lạnh nói: “Thứ mà Mặc đại sư xem qua cũng có người dám
Giang Hàn, người mà nhà họ Mễ mấy người mời đến trình độ quái gì mà thấp thế!
Tôi còn xấu hổ thay mấy người đấy!”