Hồ Thần nghi ngờ nhìn hai người, Trần Hạo cũng không thèm đếm xỉa, lại ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Tiêu Nhất Phi cũng từ tốn vén rèm cửa ra, nhàn nhạt nói: "Phương pháp châm cứu rất tốt, tôi nghĩ là có hiệu quả! Xem ra trong chuyện này thì bác sĩ Hồ nên xin lỗi cậu Trần đây!"
Sắc mặt của Hồ Thần vô cùng khó coi, nhưng đánh giá từ hành vi của Tiêu Nhất Phi, cảm xúc của cô ấy bây giờ quả thực đã thư thái hơn, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không chủ động mở rèm cửa!
Nhưng bảo anh ta nói lời xin lỗi, thì dù có cạy miệng anh ta cũng sẽ không nói! Từ trước đến nay anh ta lúc nào cũng kiêu ngạo đến tận trời, sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi với loại người như Trần Hạo!
"Cô Tiêu, chuyện xin lỗi này...", Hồ Thần khó khăn nói.
Tiêu Nhất Phi nhìn anh ta, cười mà như không cười, ánh mắt sắc lạnh, loại khí chất không thể nghi ngờ đó Hồ Thần có thể ý thức được một cách mạnh mẽ, nên không khỏi cảm thấy sợ hãi!
Hồ Thần đã nghe đến danh tiếng của người phụ nữ này, trước khi tới đây cũng đã điều tra cẩn thận! Mặc dù bản thân anh ta cũng có một sự nghiệp thành công, nhưng so với thân phận của Tiêu Nhất Phi thì anh ta chỉ là một đứa hạng bét!
Đặc biệt là anh Trương, người đã mời anh ta tới đây, đó chính là người mà anh ta không có khả năng khiêu khích đến.
Do dự một hồi, cuối cùng Hồ Thần vẫn hướng về phía Trần Hạo mà nói: "Hôm nay tôi đã phạm sai lầm! Xem ra cậu cũng khá có năng lực!"
Lưu Khánh nhìn tình trạng của Tiêu Nhất Phi, có thể thấy hiệu quả chữa trị rất tốt, nhưng vì không bắt mạch nên cũng chưa thể nói rõ.
Mà lúc này ông ấy lại thấy Hồ Thần nguyện ý xin lỗi, liền biết từ góc độ tâm lý học chuyên nghiệp của anh ta phán đoán, thì trạng thái hồi phục của Tiêu Nhất Phi quả thực rất tốt.
Là một bậc thầy Trung Y, vậy mà lúc này Lưu Khánh cũng bị sốc bởi phương pháp điều trị của Trần Hạo! Chẩn đoán đã khó, có thể vừa chẩn đoán vừa điều trị khỏi được còn khó hơn!
Cũng giống như ông ấy đã chẩn đoán được Tiêu Nhất Phi mắc hội chứng gan khí ngưng trệ, nhưng ông ấy vẫn không có phương pháp điều trị hiệu quả.
"Tôi có năng lực hay không cũng không đến lượt anh nhận xét!", Trần Hạo bĩu môi, rõ ràng không chấp nhận lời xin lỗi của Hồ Thần một chút nào.
Hồ Thần càng lúc càng xấu hổ, Trần Hạo không thèm nhìn đến anh ta nữa, quay đầu lại cười với Tiêu Nhất Phi: "Tài sản của cô trù phú thế này, hôm nay phải tính toán phí khám chữa bệnh cho tôi đi chứ nhỉ?"
Khóe miệng Lưu Khánh giật giật, với năng lực của Trần Hạo mà còn có thể thiếu tiền sao? Sao vẫn nói tới tiền bạc một cách thẳng thừng như vậy?
“Cậu cứ nói giá đi!”, Tiêu Nhất Phi cười nói.
Trần Hạo không chút màu mè, quay đầu lại hỏi Lưu Khánh: "Bình thường ông đi khám bệnh tính phí bao nhiêu tiền!? Lần trước tới nhà họ Bạch khám bệnh thì ông tính phí bao nhiêu?"
Sắc mặt Lưu Khánh đỏ lên, con mợ nó chứ, một đại sư y thuật tuyệt đỉnh mà sao lại thế này? Những thứ này còn có thể đo được bằng tiền hay sao?
“Cậu không cần hỏi chú Lưu, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, sản nghiệp của tôi cậu cứ tùy tiện lấy mà dùng!”, Tiêu Nhất Phi phóng khoáng nói.
“Ha ha ha, như vậy không tốt lắm đâu”, Trần Hạo bật cười hai tiếng.
“Có chỗ nào không tốt?”, Tiêu Nhất Phi khẽ nhíu mày.
"Như vậy chẳng phải là cô đang đưa cho tôi một tấm chi phiếu trống hay sao! Theo pháp lý thì sản nghiệp này là của cô. Cô vui thì tôi có thể lấy dùng, nhưng lúc cô không vui thì tôi còn có thể đụng tới được chắc?"
Trần Hạo vừa nói vừa suy nghĩ lung lắm.
Tiêu Nhất Phi sững sờ, Lưu Khánh không nói nên lời, ngay cả Hồ Thần cũng muốn đánh vỡ đầu của Trần Hạo ra để xem có phải bên trong toàn là đậu hũ hay không!
Đối với những người như Tiêu Nhất Phi, tiền bạc cùng lắm cũng chỉ là một con số, cái gọi là chi phí khám chữa bệnh, cho dù có nói giá từ mấy chục ngàn đến mấy triệu bạc thì cũng chỉ là những con số tầm thường mà thôi!
Nhưng nếu đã có cơ hội thiết lập mối quan hệ với người như vậy mà còn đi vứt bỏ thì sau này rất khó để có thể tìm lại được! Với nguồn lực của cô ấy, cô ấy chỉ cần đồng ý chia sẻ một ít, thì lúc đó muốn kiếm bao nhiêu tiền mà chẳng được?
Nhưng mà, trong mắt Trần Hạo dường như chỉ có thể nhìn thấy bốn chữ "phí khám chữa bệnh" mà thôi? Số tiền đó bây giờ phải tính như thế nào đây?
Tiêu Nhất Phi nhanh chóng định thần lại, sự sững sờ trong ánh mắt đã biến thành ý cười gượng gạo, thấy Hồ Thần vẫn đang sững người nhìn Trần Hạo, cô ấy mới biết thế nào gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Hồ Thần làm sao có thể hiểu được rằng thứ mà anh ta cố gắng rất nhiều để có được cũng chỉ có thể đổi lại sự khinh thường của Trần Hạo! Chẳng hạn như, Trần Hạo một chút cũng chẳng thèm đếm xỉa đến ân huệ của Tiêu Nhất Phi!
Lưu Khánh cũng có phản ứng, ông ấy cảm thấy phong thái của đại sư Trần Hạo không người thường nào có thể so sánh được! Anh chỉ nói thế thôi, chứ với trình độ này thì làm sao còn có thể quan tâm đến những thứ của cải phàm tục kia?
Đương nhiên, ông ấy đã không nói ra điều này, nếu ông ấy nói ra, Trần Hạo nhất định sẽ vỗ ngực nói với ông ấy rằng anh quan tâm chứ, quá quan tâm là khác, tiền bạc mà, có ai ngốc mà không quan tâm đến kia chứ!
“E hèm, Tiểu Tiếu, vậy cháu cứ tính phí khám chữa bệnh cho Trần đại sư đi!”, Lưu Khánh cười nói.
“Trần đại sư?”, Tiêu Nhất Phi cười khanh khách, cô ta cảm thấy Trần Hạo không giống loại người có thể được xưng là đại sư, có vẻ như Lưu Khánh thật sự rất sùng bái Trần Hạo!
Thật sự là rất thú vị khi Trần Hạo có thể nhận được sự sùng bái của một bác sĩ có trình độ như Lưu Khánh!
Tiêu Nhất Phi quay lại và lấy sổ chi phiếu từ ngăn bàn ra, viết tên cô ta lên, nhưng cột số tiền lại để trống không!
"Chậc chậc, cô thật rộng lượng, tôi cứ có cảm giác như là cô muốn bao nuôi tôi vậy đó! Nói cho cô biết, tôi đã có chủ, tôi không bán thân đâu nhé!", Trần Hạo đem tờ chi phiếu ném đi.
"Khụ khụ! Trần đại sư, cậu thấy việc trị liệu châm cứu này sẽ còn phải làm bao nhiêu lần nữa?", Lưu Khánh nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng như vệ sĩ kia thay đổi sắc mặt thì nhanh chóng chuyển chủ đề!
Trần Hạo đúng là có lá gan lớn, hết lần này tới lần khác trêu đùa Tiêu Nhất Phi! Ông ấy không muốn Trần Hạo vô cớ gây rắc rối!
"Ba lần, cứ mười ngày làm một lần! Trong vòng một tháng liền chữa khỏi!", Trần Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.
Tiêu Nhất Phi nghĩ đến còn phải điều trị hai lần giống như hôm nay, gương mặt xinh đẹp không tự chủ liền hơi đỏ lên.
"Lần sau tôi sẽ phái người tới đón cậu!"
“Được!”
Trần Hạo lại ném tấm chi phiếu ra: "Tôi không tham lam đâu, năm trăm ngàn thôi! Không đắt đúng không?"
"Không đắt! Ngàn vàng cũng khó mua được tâm tình thư thái!"
“Đi thôi!”
Tiêu Nhất Phi nhìn theo bóng lưng Trần Hạo đang đi ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ đến hai lần gặp mặt trước đó!
Trần Hạo rất khác so với những người đàn ông kia, loại khác biệt này rất hấp dẫn!
Hồ Thần và người đàn ông trông như vệ sĩ thấy Trần Hạo và Lưu Khánh đã đi rồi, thì cả hai cũng chào hỏi Tiêu Nhất Phi rồi rời đi!
Khi ra ngoài, Hồ Thần gọi điện cho người họ Trương, nói: "Anh Trương, chuyện hôm nay thật sự không ngờ được! Cô Tiêu không tin tưởng tôi, nhất quyết muốn thử để cho một bác sĩ Trung Y tên là Trần Hạo điều trị, vì vậy..."
Không biết đầu dây bên kia đang nói gì, Hồ Thần đưa điện thoại cho vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ vốn là người của anh Trương, có nhiệm vụ đưa Hồ Thần đến chỗ của Tiêu Nhất Phi. Sau khi anh ta nhận cuộc gọi, liền sải bước đi về hướng chỗ đỗ xe.
Ngay khi Trần Hạo và Lưu Khánh lên xe chuẩn bị rời đi, người vệ sĩ này đã vội vàng chạy tới chặn trước đầu xe!
“Xin lỗi, anh Trương muốn gặp anh!”, người vệ sĩ trịnh trọng nói, nhìn thẳng Trần Hạo, tỏ ý không nhượng bộ.
“Đây chắc là đang khi dễ tôi không dám đụng chết người!”, Trần Hạo cười nhăn nhở, ra hiệu cho Lưu Khánh xuống xe, đổi sang ngồi ghế lái rồi kéo cửa sổ xuống.
Lần thứ hai nghe nói đến anh Trương, Trần Hạo rất khó chịu, nhìn chằm chằm người vệ sĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Cháu trai của tôi cũng muốn gặp anh Trương, vậy anh ta có tới gặp không?"
Người vệ sĩ không hề rời đi, vẫn chặn ở đầu xe: "Không ai ở thành phố Hải Dương này có thể tùy tiện từ chối, không nể mặt anh Trương!"
"Tôi cứ từ chối đấy, anh làm gì được tôi? Anh Trương đó thì làm gì được tôi hả?", Trần Hạo hất đầu lên, hai mắt rực lửa.
- ------------------