Hạ Vân Đình nói: “Không biết có thể giúp gì được cho Lôi đại sư?”
“Trước khi giết người, tôi thích nhìn thấy ảnh mất khiếp sợ khi thấy máu của bọn
họ. Ông bảo đảm người thế giới ngầm của Hải Dương đến xem đi! Còn những việc
khác thì nói sau!”, Lôi Thiên Tuyệt lạnh lùng giao phó.
Nghe đến đây, một người từng trải trong việc giết người như Hạ Vân Đình cũng
không khỏi dựng đứng hết cả tóc gáy lên: “Tôi sẽ cho người đi làm ngay”.
Sau đó, lão ta bảo với đàn em: “Đưa Lôi đại sư và cậu Mạch đây đi nghỉ ngơi!”
Hai thầy trò Lôi Thiên Tuyệt kiêu ngạo đi ra.
Sau khi họ đi, Hạ Vân Đình nhìn con trai và hỏi: “Giờ con còn nghi ngờ nữa Sng?”
Hạ Hồng Khang nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi, ảnh mát khiếp sợ, sau đó lại hưng
phần hằn lên: “Trần Hạo lần này chết chắc rồi! Con sẽ cho người đi truyền lợi cho hắn ta, bảo hán ta đến nộp mạng!”
Hạ Vân Đỉnh cũng tỏ vẻ hung ác, nghĩ đến đứa con trai bị dọa chết kia, ánh mắt lão
ta cũng dấy lên ngọn lửa thù hận: “Giết chết con trai tao! Tao sẽ cho mày sống
không bằng chết!
Mà lúc này, Trần Hạo thì vừa mới về Bạch thị cùng Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi xuống xe liền đi thẳng đến phòng làm việc.
Trần Hạo dừng xe xong thì mới từ từ đi vào sảnh. Vừa mới vào trong, nhân viên
tiếp tân đã sợ hãi đi đến.
“Trần… Trần Hạo!”
“Sao vậy?”, Trần Hạo hỏi,
“Vừa nãy có một người đàn ông nhìn cực kỳ tác độc đến đưa thư cho anh!”, lúc nói
chuyện, nhân viên tiếp tân vẫn đang sợ hãi, giọng nói còn run rẩy lập bập.
Trần Hạo nhận lấy thư thì đã ngửi thấy mùi máu tanh, thú vị đây
Lâu lầm rồi anh chưa ngửi thấy mùi này.
Dùng máu để khiêu khích a? Được đấy!
Trần Hạo cười ác độc, mở thư ra, dòng chữ khiêu chiến đập ngay vào mắt
Cuối ngày hôm nay, chiến tại Tụ Hiền Các, Hạ Vân Đình!
Trần Hạo mỉm cười, hiểu được vì sao lại có mùi máu tanh, vì thư này dùng máu để
viết
Ông hai Hạ, ông chán sống rồi đúng không? Nghĩ vậy, Trần Hạo cười gắn, vo thư lại rồi nhét vào trong túi áo: “Tôi biết rồi!”
Trần Hạo đáp lời thì cô tiếp tân mới quay đi.
Cô tiếp tân đi rồi, Trần Hạo mới đi ra khỏi Bạch thị, lấy xe, phi thẳng đến Tụ Hiền
Các, đơn thương độc mãi
Trong mắt Trần Hạo, Hạ Vân Đình chỉ là một tên
hề, nhưng phong thư khiêu chiến mang mùi máu này đã được đưa đến Bạch thị rồi
mà không đến chơi thì e là nhà họ Hạ sẽ đến tìm Bạch Phi Nhi gây chuyện mất
Nếu đã có người dâng đầu đến thì sao Trần Hạo lại không nhận chứ?
Nửa tiếng sau, Trần Hạo đến Tụ Hiền Các.
Tụ Hiền Các nằm ở phía Bắc thành phố, là khu vui chơi lớn nhất của nhà họ Hạ ở
Hải Dương, có trà đạo, mát-xa, vui chơi giải trí, đủ loại sánh yến tiệc, mà trong đó
nổi danh nhất là sàn đấm bốc ngầm.
Trần Hạo dừng xe lại rồi từ từ đi vào, bên trong đã có người ra đón.
“Anh Trần a?”
Người này lại chính là Ninh Hách của nhà họ Ninh đã từng đánh nhau với Trần Hạo
lúc Tống Ninh Mông đưa anh đi dự tiệc.
“Sao anh lại ở đây?”, Trần Hạo lạnh nhạt nói.
“Thi vì hôm nay có một tiểu tông sư dẫn học trò đến khiêu chiến giới võ thuật Hải
Dương đó. Tôi đến để mở mang tầm mắt, anh cũng vậy sao?”
Trần Hạo nhếch miệng: “Coi như là vậy đi!
Ninh Hách nói: “Lần trước có duyên gặp mặt tại Ma Đô, sau này vì nhiệm vụ nên
tôi không đến đó được, không ngờ lại có vinh hạnh được gặp mặt ở đây. Giờ tôi
cũng nóng máu lầm rồi ấy!”
Thấy vẻ mặt hưng phấn của Nình Hách, Trần Hạo cũng bật cười: “Tiểu tông sư thì
giỏi làm sao?”
ở Thiên Đường Chiến Thần, muốn thăng lên cấp tưởng thì ít nhất phải được cảnh
giới tiểu tổng sư, không ngờ ở giới Võ trong nước thì tiểu tông sư lại trở nên thần
kỳ đến vậy!
Ninh Hách lại tưởng là Trần Hạo không biết, bèn giải thích.
“Tôi có thân phận khá đặc thù nên cũng hiểu được một hai. Tiểu tông sư là khi thả
ám kình ra, một đấm có thể phá nát đá, lực đạt ngàn cân, mà sau tiểu tông sư là đại
tông sư, càng có thể bắt được thủ lĩnh của thiên binh vạn mã mà không cần vũ khí,
sức mạnh vô song. Trong quân ngũ thì cao thủ cấp bậc này cũng chỉ đếm trên đầu
ngón tay mà thôi!”
Trần Hạo chỉ bĩu môi cười, chẳng hề quan tâm. Anh thầm nghĩ, chỉ là một tiểu
tông sư cỏn con mà cũng ra oai thì nhà họ Hạ này còn tệ hơn cả tưởng tượng của
anh!
Ninh Hách vừa nói vừa dẫn đường, hai người nhanh chóng đến sản đấm bốc ngầm.
Sau khi đi vào, họ liền nghe thấy những tiếng kêu thảng thốt.
“Mẹ nó. Lại thua rồi!”
“Cái tên này sao mà biến thái vậy? Đã giết 5 người rồi đó!”
“Chỉ mới là học trò của tiểu tông sư thôi mà đã thể này rồi, vậy chắc hẳn tiểu tông
sư phải kinh khủng lắm!”
Trần Hạo đi theo Ninh Hách đến chỗ ngồi, nghe người xung quanh bàn tán thì
nhìn về phía sàn đấu. Ở giữa là một võ đài, to hơn cả võ đài chính quy, bốn phía
được thanh sắt bao vây. Nói là võ đài thì thà nói đây là cái lồng sắt còn hợp lý hơn.
Mà trong lồng lúc này, Mạch Ngân cao lớn đang đứng ở giữa, nằm đấm dính đầy
máu, ở góc sàn đấu là thi thể chất thành đống, máu tanh đến đáng so!
Mạch Ngân nở nụ cười xấu xa, nhìn ra bốn phía: “Còn ai nữa?”
“Tôi..”, một người đàn ông đi lên trên.
Đã lâu lắm rồi Trần Hạo không được thấy cảnh đánh giết đầy máu tươi kích thích
thế này, tinh thần của anh bất giác đi lên cao theo nhiệt độ của căn phòng.
“Người đi lên là Viên Hạc Tùng của võ quán Bắt Cực Quyền!”
“Hắn ta xuất hiện rồi, liệu có thắng được không?”
Trần Hạo cũng nghe được câu này, cân nhắc ý tử của nó, thầm nghĩ, có lẽ thư khiêu
chiến này không chỉ nhằm vào mỗi anh. Hoặc có lẽ là đối phương vốn chẳng để anh
vào trong mắt
Nghĩ đến đây, Trần Hạo lại mỉm cười. Anh càng ngày càng mong chờ khuôn mặt
của nhà họ Hạ khi thấy kết quả rồi!
Ninh Hách ở bên cạnh thì giải thích tỉ mỉ: “Người kia là Viên Hạc Tùng, từng làm
trong quân ngũ. Ông ta từng dạy môn Bát Cực Quyền cho chúng tôi, xuất quỷ nhập
thần lắm! Chỉ có ba người trong nhóm chúng tôi là đỡ nổi 10 chiêu của ông ta. Ông
ta cực kỳ mạnh, có lẽ có điểm sáng rồi đây!
Trần Hạo thì cười nhạt, anh vừa nhìn đã biết Viên Hạc Tùng này không phải đối
thủ của Mạch Ngân kia.
Trên sản đấu, Mạch Ngân nhìn về phía Viên Hạc Tùng: “Chỉ dựa vào ông thôi à?
Tôi đánh ông chỉ cần một đấm!
“Cái gì… Viên Hạc Tùng nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Mà đám người cũng vô cùng sửng sốt.
Câu nói đó khiến Viên Hạc Tùng cảm thấy bị sỉ nhục, bắt đầu động thủ luôn,
Hai tay ông ta rung lên, thi triển võ công Bát Cực, tiến lên áp sát Mạch Ngân trong
nháy mắt.
Mạch Ngân cười nhẹ, khẽ di chân một cái, tránh thoát nhanh chóng.
Viên Hạc Tùng thấy Mạch Ngân tránh được, bèn điên cuồng công kích.
Mạch Ngân cứ nhẹ nhàng di chuyển, nhàn nhã né tránh dưới những cú đấm như
gió.
Viên Hạc Tùng càng đánh càng tức, căng tức đánh càng mạnh. Quyền cước của ông
ta về cơ bản thuộc dạng mạnh mẽ, dưới tình huống này, ông ta phát huy kỹ thuật
đến cực điểm, mạnh mẽ vô cùng.
Mạch Ngân cứ lùi lại mãi, thân hình khẽ rung, như đang bị ép!
Thấy thế, Viên Hạc Tùng điên cuồng cười, cho rằng thời cơ đã tới, bên tiếp tục áp
Sát
Kết quả, ông ta vừa mới đi hai bước thì thân hình của Mạch Ngân đột nhiên điều
chỉnh lại, sau đó hắn ta tấn công từ những góc bất ngờ, mạnh mẽ kinh người.
Cảnh tượng này diễn ra vô cùng nhanh khiến không ít người đứng dậy quan sát.
Tiếng đấm đá truyền ra như tiếng sấm rền, đậm thẳng vào lòng người xem.
Trần Hạo khẽ thở dài, anh biết Viên Hạc Tùng nhất định sẽ thua, nhưng không
nghĩ lại thua thảm đến thế.
Xem ra nằm đấm giết người và nằm đấm tu luyện khác nhau khá xa
Trong sàn đấu, Mạch Ngân nằm được lỗ hổng của Viên Hạc Tùng và đẩm ra, làm vỡ
nội tạng của Viên Hạc Tùng!
Sau đó, rầm một tiếng, áo của Viên Hạc Tùng nổ tung, phía sau lưng ông ta phồng
lên như có bướu!
Ninh Hách không dám nghĩ tiếp nữa.
Mà Trần Hạo chỉ cười nhẹ, tiểu tông sư? Dù là tông sư thì có làm sao?