"Có cứng miệng cũng vô dụng! Tôi làm trong ngành hơn mười năm, cũng chưa từng thấy Trung Y có thể chữa bệnh trầm cảm! Cậu muốn lừa người ta như thế nào? Bán thuốc sao?", Hồ Thần lại giễu cợt.
"Không cần bán thuốc! Châm cứu, châm đúng huyệt thì bệnh tình sẽ thuyên giảm!", Trần Hạo nhẹ giọng nói.
"Châm cứu? Ha ha ha ha...", Hồ Thần bật cười, cười đến chảy cả nước mắt!
Mợ nó chứ, thằng bệnh thần kinh này ở đâu chui ra đây vậy! Châm cứu chữa được bệnh trầm cảm, nói chuyện trên trời gì thế?
Nhận định lúc trước của Lưu Khánh đúng là gan khí ngưng trệ, nhưng dùng thuốc không có hiệu quả, lúc này Trần Hạo mới nói đến châm cứu! Ông ấy cũng tò mò về thuật châm cứu mà Trần Hạo sẽ sử dụng!
"Nếu không thì anh thử nói một chút về phương án trị liệu của anh xem? Cả ngày trò chuyện? Muốn người mắc bệnh thư giãn tâm tình, đem bí mật đều kể hết cho anh nghe? Sau đó anh tư vấn tâm lý, rồi lại kê thuốc để chống trầm cảm?"
Trần Hạo gật gật đầu rồi tiếp tục: "Nghe nói thuốc trị trầm cảm đều là thuốc tâm thần, tác dụng phụ cũng không nhỏ, vậy anh định xử lý như thế nào? Chưa nói đến chuyện khác, còn chuyện tư vấn tâm lý, anh định tư vấn trong bao lâu?"
Hồ Thần không ngờ Trần Hạo biết rõ về quá trình điều trị tâm lý đến thế, nhưng anh ta cũng trả lời rất nghiêm túc: "Bình thường phải nói chuyện từ ba đến sáu lần. Về phần thuốc, chúng tôi là người chuyên nghiệp và sẽ không gây hại..."
Tiêu Nhất Phi không có kiên nhẫn nghe Hồ Thần nói xong, xua tay: "Nói chuyện thì không cần! Tôi sẽ không nói chuyện với anh đâu!"
Lời này nói ra khiến Hồ Thần chết lặng!
Trần Hạo mỉm cười mỉa mai! Một người phụ nữ như Tiêu Nhất Phi, bảo cô ấy tâm sự nỗi lòng với một người xa lạ sao, đúng là nằm mơ!
Việc từ chối của Tiêu Nhất Phi không có gì đáng ngạc nhiên cả! Nếu như cô ấy nguyện ý trải bày nỗi lòng thì đã không cần tìm đến các bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh cho cô ấy nữa.
"Cô Tiêu, cô không thể giấu bệnh được! Bệnh trầm cảm vừa phải không phải là bệnh nặng, nhưng nếu để kéo dài, nhất định sẽ rất khó khăn..."
Tiêu Nhất Phi xua tay cắt ngang lời nói của Hồ Thần: "Bác sĩ Hồ, lời anh nói tôi đã hiểu rồi. Nếu anh có lựa chọn điều trị nào khác ngoài nói chuyện, tôi sẵn lòng thử xem! Anh có không?"
Ngàn vạn đạo lý của Hồ Thần đột nhiên như mắc nghẹn ở cổ họng, sắc mặt đỏ bừng, nói không nên lời!
Phương pháp chính của bác sĩ tâm lý là tạo dựng niềm tin và giao tiếp với bệnh nhân để hướng dẫn bệnh nhân.
Nếu như không thể thiết lập quá trình giao tiếp hiệu quả, mọi thứ đều không thể thực hiện tiếp!
“Nếu như đã không có, vậy thì cứ thử châm cứu đi!”, Tiêu Nhất Phi có vẻ rất thoải mái khi đưa ra quyết định, nhưng Hồ Thần dám lấy con mắt chuyên môn của mình ra để bảo đảm, cô ấy cũng không hoàn toàn tin rằng châm cứu có thể chữa được bệnh trầm cảm.
Hồ Thần nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, sau đó nói: "Cô Tiêu, cho dù cô không thể tin tưởng tôi trong một thời gian, chúng ta vẫn có thể từ từ liên lạc. Không phải tốt hơn là tin tưởng những kẻ lừa gạt sao?"
Lưu Khánh đi đâu cũng được người kính trọng, ở đây lại bị nói là kẻ lừa gạt, lại còn bị nói ngay trước mặt đại sư, nên sắc mặt của ông ấy liền thay đổi.
"Cậu Hồ, cậu một câu lừa gạt hai câu lừa gạt, tôi có thể kiện cậu tội vu khống! Hủy hoại thanh danh của người khác!"
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Nếu bảo tôi nói sai thì ông chứng minh cho tôi xem!", Hồ Thần bất mãn, cười chế nhạo.
Trần Hạo cũng lười nói chuyện, từ trên sô pha đứng dậy chỉ vào cửa: "Nói nhiều như vậy làm gì? Cút ngay đi, đừng làm chậm trễ công việc của tôi!"
"Cậu...", Hồ Thần nghẹn ngào, nhưng khi liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Phi, anh ta thấy cô ấy cũng đang mất kiên nhẫn nên không nói thêm nữa, lập tức đi ra ngoài.
Nếu bọn họ chữa không hết, tự nhiên anh ta sẽ có cơ hội nói chuyện lại thôi!
Lưu Khánh để lại túi kim, chào hỏi rồi đi ra ngoài!
Trong phòng chỉ còn lại Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi!
“Thật sự nhìn không ra người như cô cũng có thể mắc bệnh này!”, Trần Hạo nhăn nhó nói, anh gặp Tiêu Nhất Phi hai lần, từng lời nói và hành động của người phụ nữ này thật sự khó có thể kết nối với căn bệnh trầm cảm.
"Thật sao? Vậy tôi nên mắc bệnh gì mới đúng? Bệnh hoa liễu hả?", Tiêu Nhất Phi cười khúc khích.
Lần này, Trần Hạo thấy được Tiêu Nhất Phi đang nở một nụ cười lạnh lùng! Đúng, chính là lạnh lùng!
Trần Hạo không trêu cô ấy nữa! Trầm cảm không phải là tự kỷ, không chỉ có triệu chứng chậm chạp hay từ chối giao tiếp như trong trí tưởng tượng phổ biến của nhiều người!
Bệnh trầm cảm là không cảm thấy hạnh phúc, dễ bi quan! Khi không phát bệnh, thậm chí họ còn có thể làm việc và sinh hoạt như những người bình thường.
Trần Hạo đã có một số hiểu biết về bệnh trầm cảm, đây là căn bệnh ảnh hưởng lẫn nhau về thể chất và tinh thần, về mặt thể chất, cơ thể sẽ giảm tiết ra nhiều loại hormone hưng phấn, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý tích cực, tinh thần suy nhược sẽ gây ra vấn đề não tiếp tục giảm tiết hormone…
Trong cái vòng luẩn quẩn, người bệnh khó thoát khỏi tình trạng khó khăn.
"Chỉ là chút bệnh vặt, đừng căng thẳng như vậy! Đến đây, nằm xuống trước đi!", Trần Hạo chỉ vào sô pha, giọng điệu thoải mái.
“Có muốn cởi quần áo không?”, Tiêu Nhất Phi nhìn Trần Hạo cười nói.
“Muốn thế nào cũng được!”, Trần Hạo cầm lấy túi kim châm của Lưu Khánh, bắt đầu khử trùng kim châm.
Tiêu Nhất Phi có chút kinh ngạc, lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng có thái độ như thế này! Cô ấy không thể không hoài nghi về sức hấp dẫn của chính mình!
Ở thành phố Hải Dương, đàn ông bị cô ấy mê hoặc vô số kể, anh chàng trước mặt này thực sự có vợ đẹp đến mức quyết không thay lòng sao?
Nhưng tại sao cô ấy lại nghe được tin tức là anh chàng này và Bạch Phi Nhi đồng sàng dị mộng nhỉ?
Trần Hạo khử trùng xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tấm lưng ngọc mịn màng của Tiêu Nhất Phi, đường cong đẹp đẽ, khiến người ta nảy sinh nhiều suy nghĩ!
May là anh tâm tư trầm tĩnh, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tránh khỏi thất thần!
Sau khi định thần lại, Trần Hạo lúng túng ho khan một tiếng: "Bàn tay Hoa Đà cộng với thuật châm cứu của Biển Thước! Cô sẽ có cảm giác rất khác!"
Trong khi đang nói chuyện, Trần Hạo bắt đầu động tay động chân, liền thấy hai tay của anh cực kỳ nhanh nhẹn, như thi triển pháp thuật, trong nháy mắt cắm hơn chục cây kim châm trên tấm lưng ngọc của Tiêu Nhất Phi.
Khi lắc kim châm, có thể cảm nhận được nhiệt độ trên bàn tay của Trần Hạo, khiến cho Tiêu Nhất Phi cũng không tự chủ được mà căng cơ lưng!
Kim châm cắm xuống hết thảy, Tiêu Nhất Phi có thể cảm giác được một luồng khí ấm áp chảy dọc cơ thể, một cảm giác khó tả xông lên não!
“Xoa bóp để kim châm có tác dụng tốt hơn!”, trong lúc nói, Trần Hạo rút kim, xoa xoa hai tay, trực tiếp ấn vào!
Tiêu Nhất Phi ban đầu còn có chút ngại ngùng, thậm chí có lúc nhất thời cảm thấy mình đã hiểu lầm! Nhưng với hành động của Trần Hạo, mọi nghi ngờ của cô ấy đã được xua tan.
Bàn tay to thô ráp chuyển động rất đều đặn, như thể vừa chuyển động theo luồng không khí vậy, cực kỳ chính xác!
Với động tác này, cái cảm giác kỳ lạ càng trở nên mạnh mẽ hơn, như thể máu đã dồn lên não ngay lập tức. Toàn thân của cô ấy có cảm giác ngứa ran, và mồ hôi không ngừng rỉ ra trên bề mặt da!
Phải mất khoảng nửa giờ trước khi đôi bàn tay to lớn của Trần Hạo rời khỏi lưng cô ấy!
Lúc này, Tiêu Nhất Phi thở gấp, mồ hôi đầm đìa, làn da mỏng manh trên thân thể đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, giống như vừa ngủ một giấc say!
“Cậu vừa mát xa đó sao?”, Tiêu Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm, nét mặt có chút buồn bực.
"Hiệu quả tốt không? Cô đã cảm thấy bớt tức ngực và bớt căng thẳng chưa?", Trần Hạo cười hỏi, xoay người lại.
Tiêu Nhất Phi mặc quần áo vào, thở dài một tiếng, phải thừa nhận cảm giác như bị đá đè trên ngực quả thực đã không còn nữa.
So với sự phiền muộn không thể giải thích được như mọi khi, tâm trạng của cô ấy quả thực là đã thư thái hơn rất nhiều.
"Quả nhiên là cậu cũng có bản lĩnh đó! Với năng lực của cậu, bảo cậu là con rể ngốc của nhà họ Bạch thì thật không hợp lý!", Tiêu Nhất Phi liếc nhìn Trần Hạo trầm ngâm!
“Đã tồn tại tức là hợp lý rồi!”, Trần Hạo cười, không đồng ý với cô ấy.
Những người bên ngoài dường như đã nghe thấy hai người nói chuyện nên liền gõ cửa.
“Vào đi!”, Tiêu Nhất Phi trả lời.
Hồ Thần, Lưu Khánh bước vào cùng một người đàn ông lực lưỡng khác trông như một vệ sĩ.
Vừa bước vào, Hồ Thần đã cau mày, mùi trong phòng và trạng thái của Tiêu Nhất Phi đều rất kỳ lạ!
Nói là kỳ lạ, chi bằng cứ nói là bầu không khí này có chút ám muội thì đúng hơn!
- ------------------