“Anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai Nam thần của tớ!”, nhắc đến Trần Hạo,
ánh mắt Lâm Vũ Nặc hiện lên một niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Nghe thấy Lâm Vũ Nặc miêu tả đối phương là nam thần, Tiểu Nguyệt trên điện
thoại cũng có hứng thú: “Vậy thì còn chờ gì nữa? Theo đuổi anh ấy đi! Nam thần là
hàng hiếm đó!”
“Nhưng anh ấy đã kết hôn rồi!”
“Thời đại gì rồi, thời nay kết hôn chỉ là để bảo vệ tài sản của đôi bên, tình yêu chân
chính có thể vượt qua tất cả!”
“Tớ cúp máy đây..
“Theo đuổi anh ấy đi…, trước khi Lâm Vũ Nặc cúp điện thoại, vẫn còn có thể nghe
thấy tiếng Tiểu Nguyệt la khàn cả giọng.
Lâm Vũ Nặc ngơ ngác ở bên đường hồi tưởng lại những chuyện xảy ra giữa hai người ngày hôm nay, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng khi nghĩ rằng
người đàn ông này đã có gia đình, cô ấy cảm thấy hơi đau khổ.
Đồng thời, Lâm Vũ Nặc cũng tò mò không biết vợ của Trần Hạo là người phụ nữ
như thế nào.
Người đó có xứng với anh không?
Trong lúc này, vốn là Trần Hạo định về tháng Bạch thị, nhưng trên đường lại nhận
được điện thoại của Bạch Tường Vũ, bảo là ông nội đang tìm anh!
Trần Hạo không còn cách nào khác, đành phải quay đầu xe trở về biệt thự trước!
Sau khi vào biệt thự, Trần Hạo không nhìn thấy ông nội, nhưng lại nhìn thấy một
cảnh tượng bất ngờ, Bạch Phi Nhi lúc này đang cùng một người đàn ông đẹp trai
tán gẫu.
Người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề, mái tóc vuốt lên rất thoải mái, trông thật
quyến rũ, khỏe miệng thoảng qua nụ cười, anh ta chính xác là một người đẹp trai.
Khi nhìn thấy người này, Trần Hạo đã hiểu tại sao ông nội không có ở đó, và tại sao
Bạch Tường Vũ lại gọi cho anh!
Trong phòng khách, bà vú Vương đang rất trà cho khách và Bạch Phi Nhi.
Trần Hạo nhếch mép đi về phía hai người họ.
“Vợ à, anh về rồi!”, Trần Hạo nói.
Vị khách nghe xong liền liếc nhìn Trần Hạo, thấy anh ăn mặc rẻ tiền, trong mắt
thoảng hiện một tía khinh thường.
“Trần Hạo, đây là đàn anh thời đại học của em, Tương Tĩnh Vũ!” Sau đó, Bạch Phi Nhi lại quay lại nói chuyện với Tương Tĩnh Vũ: “Đàn anh, đây là
Trần Hạo, chồng tôi!”
Khi Bạch Phi Nhi giới thiệu Trần Hạo, không có quá nhiều ưu tư khác thường mà tỏ
ra rất tự nhiên.
Nhưng cũng chính sự tự nhiên đó đã khiến cho sắc mặt của người đàn anh kia bắt
đầu trở nên khó coi.
Không lâu sau khi Tương Tĩnh Vũ trở về Hải Dương, anh ta đã tình cờ gặp Bạch
Tường Vũ trong một bữa tiệc, sau đó hỏi về tình hình của Bạch Phi Nhi.
Bao năm đi du học anh ta vẫn chưa bao giờ quên Bạch Phi Nhi. Khi nghe chính
miệng Bạch Tường Vũ nói rằng Bạch Phi Nhi đã kết hôn, hơn nữa còn kết hôn với
một người đàn ông không đáng tin cậy, Tương Tĩnh Vũ liền cảm thấy không cam
lòng thay cho Bạch Phi Nhi.
Nay Bạch Phi Nhi giới thiệu Trần Hạo như vậy, chẳng lẽ cô ấy đã chấp nhận người
chồng không đáng tin cậy này?
Không được!
Suy nghĩ trong lòng của Tương Tĩnh Vũ rất phức tạp, nhưng khi đối mặt với Trần
Hạo, trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười lễ độ.
“Chào cậu! Được kết hôn với Phi Nhi chính là phúc phần đời này của cậu! Cô ấy là
hoa khôi của trường đại học chúng tôi năm đó!”, Tương Tĩnh Vũ cười, vươn tay về
phía Trần Hạo.
Trần Hạo bắt tay với Tương Tĩnh Vũ: “Tôi cũng nghĩ vậy. Có lẽ đó là phúc phần do
tổ tiên họ Trần đã phù hộ!”
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Trần Hạo.
Tương Tĩnh Vũ thầm cười mỉa, nhưng không thể hiện bất cứ điều gì trên nét mặt,
anh ta hối hận vì đã chọn tiếp tục đi du học khi có cơ hội, nếu năm đó anh ta ở lại,
thì bây giờ anh ta có phải là người đàn ông bên cạnh Bạch Phi Nhi hay không?
Tương Tĩnh Vũ nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt quan tâm, hỏi: “Không biết cậu Trần
hiện đã có được thành tựu gì? Một người có thể khiến cho Phi Nhì phải lòng, tôi
nghĩ nhất định phải có tài năng phi thường!”
Trần Hạo làm sao có thể không biết mục đích thật sự của anh ta khi hỏi câu này.
Nếu loại tiểu nhân này cũng có thể diễn xuất lửa bịp được Trần Hạo, vậy thì Trần
tiên nhận đã sớm chết tám trăm lần trước đó rồi!
“Tôi ở Bạch thị… ăn ngủ chơi…”, Trần Hạo nói.
“…”
Nghe đến đây, cả hai người ngồi đối diện anh đều không nói nên lời!
Tương Tĩnh Vũ nghĩ, đây là loại đàn ông gì vậy? Đã ăn bám mà còn có thể tự hào
như thế? Thật không biết xấu hổi
Bạch Phi Nhi đỏ mặt, bực mình trừng mắt nhìn Trần Hạo, trong lòng thầm than
thở, cái tên Trần Hạo này càng ngày càng không giống ai, cái gì cũng nói được!
Trần Hạo ngừng lại một chút rồi lại nói: “Ăn ngủ chơi… vợ à… hi hi!”
Sau khi Trần Hạo nói câu này, Bạch Phi Nhi càng thêm xấu hổ, đạp cho Trần Hạo
một cú ở dưới gầm bàn trà, sau đó cô mới nhận ra rằng Trần Hạo chỉ nói đùa, có
điều đùa không vui chút nào!
Tương Tĩnh Vũ càng xem thường Trần Hạo, đồng thời lại càng tự thắp lên hy vọng
cho mình!
Bạch Phi Nhi hồi đó là hoa khôi của trường, một nàng công chúa kiêu ngạo, vô số
người cầu hôn cô nhưng cô chưa từng đối tốt với ai.
Cho dù là Tương Tĩnh Vũ, cũng chỉ có thể đạt đến một mối quan hệ không có mâu
thuẫn mà thôi!
Làm sao một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy lại có thể chọn một người đàn ông
như Trần Hạo? Chắc chắn phải có chuyện gì đó khuất tất
Tương Tĩnh Vũ cười híp mắt nói: “Giúp Phi Nhi một tay cũng tốt, Bạch thị lớn như
vậy, một mình cô ấy lo chuyện công ty nhất định là vô cùng bận, thời buổi bây giờ
đã nghĩ thoáng hơn rồi, phụ nữ đi làm, đàn ông ở nhà, nói ra cũng không có gì
không tốt.
Lời nói có vẻ khách sáo, nhưng thật ra Tương Tĩnh Vũ đang ẩn ý nói Trần Hạo là kẻ
ăn bám nhà vợ.
Trần Hạo dửng dưng, còn không thèm quan tâm Tương Tĩnh Vũ đang nói cái gì.
Nhưng khi Trần Hạo tỏ ra không quan tâm, thi Tương Tĩnh Vũ lại nghĩ anh hèn
yếu, không cùng địa vị nói chuyện với anh ta l
“Phi Nhi, anh vẫn nhớ bản nhạc yêu thích của em khi còn học đại học. Trở về Hoa
Hạ lần này, anh đã quyết định gặp em, để tặng em món quà này: đĩa CD của dàn
nhạc giao hưởng Wudu! Anh nhớ rằng em rất thích cái này!”
Tương Tĩnh Vũ lấy ra một chiếc đĩa CD và đưa cho Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi quý trọng nhận lấy, liền bắt đầu lật xem.
“CD này không thể tìm được trên thị trường, tốn không ít công sức mới có được,
nhớ khi đó chúng ta quen biết nhau cũng nhờ những giai điệu trong CD này, em có
còn nhớ không?” Tương Tĩnh Vũ nhẹ giọng ngâm nga giai điệu
Trần Hạo thản nhiên ngồi ở bên cạnh, nhìn Tương Tĩnh Vũ đang diễn cũng giống
như người lớn đang xem trẻ con giở trò. Đương nhiên anh biết, cải tên này nhắc lại
những hồi ức đó cốt yếu là để cho anh nghe thấy! Có điều thủ đoạn này thật quá
non!
Bạch Phi Nhi không thể không nghĩ đến khoảng thời gian ở trường.
Tương Tĩnh Vũ nói: “Anh còn nhớ em ngày đó mặc váy trắng! Còn nữa, lúc anh đi,
trời đột nhiên đổ mưa…”
Bạch Phi Nhi cười nói: “Anh đưa ô cho tôi, cuối cùng thì anh ướt đẫm!”
“Em vẫn còn nhớ sao?”, Tương Tĩnh Vũ mỉm cười, ánh mắt như chìm đầm trong
những cảm xúc khó giải thích.
“Nhớ chứ, tôi luôn trân trọng khoảng thời gian học đại học trong ký ức của mình.
Đó là một khoảng thời gian hiếm có!”, nói đến đây, trong mắt Bạch Phi Nhi hiện
lên sự tiếc nuối
Tương Tĩnh Vũ không hiểu được tâm tư nuối tiếc của Bạch Phi Nhi, nhưng Trần
Hạo thì hiểu! Có ai lại không khao khát tự do? Mặc dù bây giờ Bạch Phi Nhi đã là
chủ tịch tập đoàn, nhưng thực tế thì sao? Cô cũng chỉ là một con sâu tội nghiệp
trong nhà tù Bạch thị mà thôi!
Tất nhiên cô phải hoài niệm cuộc sống đại học tự do rồi!
Nhìn thấy ký ức của Bạch Phi Nhi bị mình gợi lên, Tương Tỉnh Vũ cười nhẹ nói:
“Em còn nhớ tiệc kỷ niệm trường không? Chúng ta đã cùng nhau gây chấn động
toàn trường, sau đó, “
Nói đến đây, Tương Tỉnh Vũ lại không nói gì nữa.
Bạch Phi Nhi cũng nhớ lại cảnh đó, sau khi hai người khiêu vũ xong, các bạn học
trong hội trường đã cùng nhau hét lên phấn khích.
Trần Hạo cười hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tương Tĩnh Vũ có chút đắc ý, im lặng không lên tiếng, giả vờ lúng túng như không
cố ý nói ra điều này.
Mục đích của anh ta chính là muốn khiến cho Trần Hạo nghi kỵ, cho dù anh ta
không nói tiếp, thì Bạch Phi Nhi cũng phải nói. Cuối cùng, chuyện này sẽ trở thành
cái gai giữa vợ chồng bọn họ.
Nhưng Tương Tĩnh Vũ không bao giờ ngờ rằng Bạch Phi Nhi đã chọn cách thích
hợp và đàng hoảng nhất để đối mặt với ký ức của mình.
“Sau đó, đàn anh và tôi bị đồn như một cặp, xấu hổ chết mất!”, Bạch Phi Nhi bình
Hai má Tương Tĩnh Vũ đau rát, không ngờ rằng chỉ trong phút chốc mất cảnh giác,
đã để cho đối phương phản kích sắc bén như vậy!