Cùng với việc những người mua được bộ sưu tập hào quang đức Phật Kim Đỉnh đều nhận được tin tốt.
Thì bên trong cửa hàng xuất hiện trạng thái điên cuồng mua hàng.
Giang Ngạo Tuyết thì hoàn toàn ngơ ngác.
Lương Phi Phàm tức đến phát điên. Diệc Hiên bán chạy như thế thì số tiền người kia đồng ý với hắn ta chắc chắn không về tay được rồi!
Càng nghĩ càng thấy tức, Lương Phi Phàm lén lút bày trận ở trong góc!
Hy vọng có thể dùng phương pháp hại người không hại mình này để tìm lại mặt mũi!
Ai mà ngờ, mới bày được một nửa trận pháp thì giọng nói của Trần Hạo đã vang lên. “Đại sư, không lẽ sư phụ anh chưa dạy anh là không nên để người khác cắt ngang lúc đang bày trận à?”
Lương Phi Phàm sợ đến mức nhảy dựng lên. Trước khi bày trận, hắn ta có thấy ai ở xung quanh đâu?
Cái thằng này ở đâu ra đây?
Lương Phi Phàm nhìn thấy Trần Hạo cười híp mắt đi về phía mình!
“Bày trận bị người khác cắt ngang sẽ làm tổn hại đến kinh mạch, nhẹ thì ba tháng không dùng được năng lực, nặng thì sẽ hết duyên với huyền thuật, anh có biết không?”
Lương Phi Phàm sững sờ, Trần Hạo bất ngờ xuất hiện khiến trận pháp của hắn bị loạn cả ra, cuối cùng thì một vị tanh ngọt xông thẳng lên cổ họng hắn ta.
Hắn ta vội vàng thu trận, hung hãn trừng mắt với Trần Hạo: “Anh chờ đó cho tôi! Bạch Vũ Môn chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Trần Hạo bất lực nói: “Tôi đã làm cái gì đâu!”
Lương Phi Phàm lảo đảo, suýt thì ngã trước cửa Diệc Hiên.
Mà khách hàng đến Diệc Hiên đã nhanh chóng mua sạch toàn bộ đồ trang trí bằng ngọc!!Cả cửa hàng chắc chỉ còn lại mỗi nhân viên bán hàng đang ngơ ngác.
Giang Ngạo Tuyết nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt, không dám tin vào mắt mình, còn tưởng như đang nằm mơ.
Trần Hạo lúc này mới chậm rãi đi về phía quầy hàng, Giang Ngạo Tuyết liền kéo anh lại: “Rốt cuộc anh đã làm gì với mấy viên ngọc thạch đó vậy?”
Trần Hạo cười đáp: “Thì chỉ khai quang đơn giản thôi mà”.
“Khai cái đầu anh ấy! Tôi thấy có mà miệng anh khai quang thì có! Cái gì anh nói cũng trúng!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo bật cười: “Tôi nói thật mà, nhưng chẳng ai tin đấy chứ! Thật ra tôi còn là cao thủ nhà Phật đấy!”
“Cao thủ nhà Phật? Xì! Có giỏi thì khai quang hộ tôi cái?”, nói xong, Giang Ngạo Tuyết chìa mặt dây chuyền ra.
Nhưng mãi mà cô ấy không thấy Trần Hạo trả lời.
Kết quả, cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Trần Hạo nhìn theo cổ áo của mình, về phía...
“Anh...”, Giang Ngạo Tuyết vội vàng kéo cổ áo lại!
Trần Hạo bật cười: “Cô bảo thủ vậy thì khó tìm người yêu lắm!”
“Đã lưu manh còn nói lý lẽ à!”, Giang Ngạo Tuyết đỏ mặt phản kích.
“Tôi chỉ... tiện mắt thôi mà!”
“...”
Giang Ngạo Tuyết cạn lời, nhưng cũng không chú ý rằng trong lúc cô ấy đang đỏ mặt thì Trần Hạo đã vẽ mảng bùa lên trên mặt dây chuyền cho cô ấy.
Sau khi khách hàng lục tục rời đi, bên trong Diệc Hiên bùng nổ như có sấm sét. Các nhân viên bắt đầu tính tiền dưới sự sắp xếp của Giang Ngạo Tuyết.
Mà Trần Hạo lại thong thả đi ra ngoài, vừa hay bị Giang Ngạo Tuyết bắt gặp, bèn tò mò đi theo.
Sau khi ra ngoài, cô ấy thấy Trần Hạo đi về phía Như Ý Các đối diện, vội vàng gọi Trần Hạo lại.
“Anh đi đâu đấy?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.
“Thì đi xem đối thủ cạnh tranh tí, có đi có lại mới toại lòng nhau mà!”, Trần Hạo cười xấu xa.
“Đừng có làm loạn! Người ta đang kinh doanh chân chính, sao có thể như những gì anh nghĩ được?”, Giang Ngạo Tuyết chặn đường Trần Hạo lại.
Trần Hạo cười đáp: “Nhưng không phải ai kinh doanh cũng tuân thủ quy tắc như Bạch thị đâu, chuyện ban nãy rõ ràng là do Lương Phi Phàm gây ra. Tôi tận mắt thấy hắn ta tiến vào Như Ý Các đấy! Không phải bọn họ thì là ai chứ! Oan gia cả thôi!”
“Nhưng mà...”, Giang Ngạo Tuyết còn muốn nói gì đó thì Trần Hạo đã mặc kệ cô ấy rồi vượt lên trước.
Giang Ngạo Tuyết bực bội không thôi, chỉ đành đi theo. Cô ấy hiểu tính cách Trần Hạo, nhỡ lát nữa Trần Hạo phá quán người ta thì phiền lắm!
Mà lúc này, tại phòng làm việc tầng ba Như Ý Các, Tôn Lưu Vân đang đắc ý gõ bàn, đối diện hắn ta là đàn em – Diêu Cương.
“Cậu chủ, kế hoạch lần này quá đỉnh. Diệc Hiên này tưởng là mình tìm được đại lão đến đứng quầy thì sẽ hơn được Như Ý Các chúng ta chắc? Có cái shit!”, Diêu Cương cười âm hiểm.
Tôn Lưu Vân cười gằn: “Chỉ trách Diệc Hiên này không tự lượng sức mình thôi, dám mở cửa hàng flagship ở bên cạnh chi nhánh tại Hải Dương của chúng ta! Đen đủi cũng là đáng!”
Diêu Cương cười đáp: “Tôi đã liên lạc xong xuôi cả rồi, Lương Phi Phàm làm xong việc thì tôi sẽ bảo bên báo chí tuyên truyền, khi ấy chuyện Diệc Hiên bán đồ đào mộ lên sẽ bị truyền ra khắp ngành! Để xem bọn họ còn sống thế nào!”
“Làm tốt lắm! Hahaha!”, Tôn Lưu Vân cười điên dại.
Vào lúc cả hai đang ảo tưởng xem Diệc Hiên sẽ bị mình đạp dưới chân thế nào thì Lương Phi Phàm đã đi đến cửa.
Thấy Lương Phi Phàm, Tôn Lưu Vân cười càng tươi hơn: “Sao, xong việc rồi chứ?”
Sắc mặt Lương Phi Phàm hơi khó coi: “Không, rắc rối lắm, đối phương đã tìm được người trong Huyền Môn, mà lại còn là cao thủ!”
“Cái gì?”, nghe được tin này, sắc mặt Tôn Lưu Vân trở nên khó chịu: “Không phải anh đã nói với tôi rằng ở Hải Dương này không có gì là anh không xử được hay sao?”
“Tôi...”, Lương Phi Phàm định giải thích thì giám đốc bên dưới đã hoảng loạn chạy lên: “Cậu chủ, hỏng rồi, có người đến làm loạn ở cửa hàng nhà chúng ta!”
Sắc mặt Tôn Lưu Vân biến đổi, vội vàng mang đàn em đi xuống, Lương Phi Phàm cũng đi theo sau.
Đi xuống đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Tôn Lưu Vân sững sờ.
Trong cửa hàng, Trần Hạo đang cười híp mắt chỉ vào một chiếc đỉnh ngọc, thổi ra một loạt khí đen.
“Đã bảo đây là hàng đào mộ rồi mà các người không tin cơ!”, Trần Hạo cười híp mắt.
Sắc mặt Lương Phi Phàm cũng thay đổi: “Không không... Hiểu lầm cả thôi, mọi người xem lại đi!”
Nói xong, Lương Phi Phàm thi triển ra nhãn pháp, nhưng sau đó thì nhận ra nó vô hiệu với đỉnh ngọc.
Khí đen không ngừng bay ra, nhìn vô cùng âm u!
Khách hàng hoảng sợ vô cùng, chạy tán loạn ra ngoài.
“Trời đất ơi! Sợ quá đi!”
“Mau chạy thôi...”
Lúc này Giang Ngạo Tuyết chỉ mới đến cửa, bị dòng người chạy ra chặn lại, mãi không đi vào nổi.
Mà Tôn Lưu Vân thấy cảnh đó thì phẫn nộ gào lên: “Trần Hạo, anh làm cái gì vậy hả?”
Trần Hạo bĩu môi: “Bạch Vũ Môn? Rác rưởi!”
“Đừng có đắc ý, sư huynh của tôi ở ngay Hải Dương thôi. Nếu sư huynh biết có người đối đầu với Bạch Vũ Môn thì anh sẽ xong đời đấy!”
Trần Hạo khoanh tay trước ngực, cười xấu xa: “Sư huynh? Sư phụ anh có đến đây thì cũng không bảo vệ nổi anh đâu!”
Bốp! Trần Hạo nói xong thì tát cho Lương Phi Phàm một cái.
Lương Phi Phàm ngã lăn ra đất, thảm thiết ôm mặt. Hắn ta rút điện thoại ra bấm vào một dãy số, kết quả Trần Hạo lại tát cho Lương Phi Phàm thêm một cái nữa.
Điện thoại vừa rơi xuống đất thì cũng được kết nối, người bên kia còn chưa kịp nói chuyện thì Lương Phi Phàm đã thảm thiết kêu lên: “Sư huynh! Cứu mạng!”