Hàn Đinh mãn nguyện nói: "Một nhân vật lớn như anh làm sao có thể biết đến tôi được! Đây là lệnh của chú Xán, tôi đã đợi anh đến để nhận xe! Vừa nghe thấy đồng nghiệp bảo chú Xán đang nói chuyện với Trần đại sư, nên tôi liền nhanh chóng đến đây!"
Trần Hạo lại không hiểu: "Nhận xe? Nhận xe gì?"
Câu hỏi vừa được đặt ra, thì từ bên ngoài cửa có một người tóc tai láng bóng bước vào cùng với chùm chìa khóa.
"Quản lý Hàn, xe đến rồi! Trần đại sư, đây là chìa khóa của anh! Tôi đã đổ đầy xăng cho xe rồi. Tôi thường rửa xe mỗi ngày một lần, mỗi tuần cũng bôi sáp một lần. Quản lý Hàn, tôi chưa bao giờ dám bỏ qua một công đoạn nào mà quản lý đã dặn dò!"
Sau khi nhân viên bán hàng nói xong, quản lý Hàn dành cho anh ta một cái nhìn khen ngợi.
La Du nhìn ra bên ngoài cửa hàng, khi thấy một chiếc Bentley màu xám bạc vô cùng ngầu đang đậu bên ngoài, sắc mặt anh ta đanh lại.
Trần Hạo vô cùng thắc mắc: "Xe của tôi? Tôi làm gì có xe?"
Chú Xán cười nói: "Trần đại sư, cậu quên mất việc lần trước ông cụ Mễ đã tặng cho cậu một chiếc Bentley của ông ấy hay sao? Sau khi rời khỏi nhà họ Mễ cậu cũng không lái xe đi. Sau khi suy nghĩ, ông cụ biết mình đã sơ suất, sao có thể để Trần đại sư lấy chiếc xe mà ông ấy đã lái được? Vì vậy, tôi đã đặt một chiếc mới cho cậu, và giữ nó ở đây. Ông cụ còn ra lệnh, một nhân vật lớn như cậu không quan tâm đến vật ngoài thân, ông ấy bảo tôi canh giữ nó cho cậu, khi nào cậu cần thì có thể lấy bất cứ lúc nào, không được hối thúc!"
La Du và Trần Phi Phi bị những lời chú Xán nói làm cho mụ mị hết đầu óc, mỗi lời nói của Xán đều như một cái vả vào mặt khiến hai người đau nhói.
Cả hai đều hy vọng rằng tất cả những điều này không phải là sự thật, và Trần Hạo sẽ không cầm lấy chùm chìa khóa, nhưng họ đã nhanh chóng thất vọng.
Trần Hạo không chỉ nhận lấy chìa khóa, mà còn rất an tâm nhận lấy, coi như chuyện đương nhiên: "Lão già cũng khá là chu đáo đó! Vậy thì tôi cũng không từ chối nữa!"
Khóe miệng chú Xán giật giật, nhưng ông ta phải thừa nhận rằng ngay cả khi ông cụ có ở đây, thì ông ấy cũng sẽ không cảm thấy lời nói của Trần Hạo là quá đáng: "Ha ha, Trần đại sư chịu nhận là tốt rồi..."
Quản lý Hàn cũng mỉm cười, Trần Hạo đã cầm lấy chìa khóa thì nhiệm vụ lớn của anh ta cũng đã hoàn thành.
Xuất thân của người đàn ông này kinh khủng đến mức nào mà đến ông cụ Mễ cũng phải lấy lòng? Anh ta chỉ cần khéo léo làm cho người này vui vẻ, nhà họ Mễ nhất định sẽ không đối xử tệ với anh ta!
Nghĩ vậy, quản lý Hàn nói: "Trần đại sư, nghe nói hôm nay anh dẫn một người bạn đi xem xe? Anh có ưa thích chiếc nào không? Chúng tôi sẽ giảm giá thấp nhất cho anh!"
La Du và Trần Phi Phi đứng một bên, nghe vậy thì trợn mắt, bị vả mặt đến mức tê liệt.
Trương Mạn đỏ mặt nói: "Như vậy không tốt lắm!"
"Có gì không tốt đâu? Cô là bạn của Trần đại sư, chúng tôi muốn được phục vụ còn không kịp!", quản lý Hàn lấy lòng.
Trong khi quản lý Hàn đang lấy lòng, chú Xán liếc nhìn xung quanh, rồi chỉ về một hướng nói: "Hàn Đinh nói ít lại đi, giảm giá cái gì chứ? Nhà họ Mễ trở nên keo kiệt từ bao giờ vậy? Đã là bạn bè của Trần đại sư, thì cứ xem xe ở đây sau đó thích chiếc nào thì lái thẳng đi là được. Chiếc xe kia tốt đó, rất thích hợp cho phụ nữ lái, mau làm thủ tục sang tên cho cô đây đi!"
Quản lý Hàn lại gật đầu lia lịa, trong lòng ghi nhớ rõ dáng vẻ của Trần Hạo, nói: "Tôi thật không chu đáo, chú Xán, Trần đại sư, cùng cô đây, các người cứ thong thả nói chuyện, tôi sẽ đi làm thủ tục!"
Vừa dứt lời, quản lý Hàn chạy đi, còn nhanh hơn lúc anh ta đến!
“...”
La Du và Trần Phi Phi âm thầm suy sụp. Chú Xán vừa nãy là đang nói đến chiếc xe Mercedes màu đỏ mui trần AMGE53, giá một chiếc hơn một triệu tệ! Hai người bọn họ tằn tiện mãi mới mua được chiếc xe giá tám trăm ngàn, còn dám giả vờ khoe của! Kết quả là bây giờ có người trực tiếp đưa cho Trương Mạn một chiếc xe giá một triệu!
Lúc này, hai người xấu hổ đến mức nóng lòng muốn tìm một cái lỗ chui vào, không biết giấu mặt vào đâu.
Trương Mạn sửng sốt đến mức xua tay lần nữa, cô ấy đoán chắc chú Xán đã hiểu lầm cô ấy là bạn gái của Trần Hạo nên mới tặng món quà đắt tiền như vậy, làm sao cô ấy dám nhận!
“Không… chiếc xe này đắt quá, tôi… không mua nổi!”, Trương Mạn nói.
Chú Xán cười nói: "Cô cứ tự tin lái chiếc xe này đi. Cửa hàng của chúng tôi sẽ bảo dưỡng miễn phí trọn đời. Cô còn được công ty chúng tôi tặng cho một thẻ vàng của công ty xăng dầu. Tiền xăng dầu sẽ có người quyết toán hàng tháng!"
“...”
Trương Mạn mụ mị hết cả đầu óc, như vậy có phải là quá khoa trương rồi không?
Trần Hạo cười nói: "Ngẩn ra cái gì, người ta đã có lòng tốt thì cô cứ chấp nhận đi, chen lấn trên xe buýt mỗi ngày không sợ biến thái hay sao!"
Trương Mạn đỏ mặt: "Nói bậy, làm gì có!"
Hành động của Trương Mạn vô tình lại trông rất nũng nịu.
Trần Hạo không để ý tới điều đó, nhưng chú Xán nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ mình thật thông minh, dùng một chiếc xe chỉ có giá khoảng một triệu mà có thể đổi lại được sự ưu ái của Trần Hạo, vụ này chỉ có lãi chứ không hề lỗ.
La Du và Trần Phi Phi từ đầu đến cuối đều không chen vào được, họ đứng sang một bên, thầm tự vả vào mặt một cách thô bạo, cho đến khi những người khác rời đi, họ vẫn còn không khỏi bàng hoàng.
Quản lý Hàn chạy rất nhanh, làm thủ tục cũng nhanh hơn bình thường, chỉ trong vòng hai phút, chiếc Mercedes-Benz mui trần màu đỏ đã sẵn sang để lái đi.
Trần Phi Phi nhìn thấy Trương Mạn lướt chiếc Mercedes màu đỏ ra khỏi Mễ Xa Chi Gia, cô ta ganh tức tột độ, nắm chặt tay đến mức những móng tay của cô ta găm chặt vào da thịt.
“Tôi nhất định sẽ có cơ hội để chứng minh được rằng tôi tốt hơn cô rất nhiều!”, Trần Phi Phi hung dữ nói.
La Du nghe vậy thì phản ứng lại, cảnh giác nhìn về phía Trần Phi Phi nói: "Điên rồi, cô điên mình cô, đừng có mà lôi tôi theo!"
"La Du, anh nói cái gì?"
"Tôi nói cô bệnh quá đó, người ta có địa vị như thế nào, cô có tư cách gì mà so đo! Cô mà làm vậy thì cũng sẽ liên lụy đến tôi. Cô chỉ là một con kiến nhỏ trong mắt người ta mà thôi. Cô có biết nhà họ Mễ lớn như thế nào không?", La Du thẳng thừng nói, muốn làm cho Trần Phi Phi tỉnh táo.
Trần Phi Phi lúc này đã bị sự ganh tức che mắt: "Tôi mặc kệ, tôi không thể thua Trương Mạn, tôi không thể..."
"Trần Phi Phi, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau! Chúng ta chia tay đi!"
"Anh! Anh điên rồi sao!"
"Muốn chết thì tự mình chết, không liên quan gì đến tôi!"
La Du hung hăn buông lại một lời rồi bỏ đi.
Nhân viên bán hàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy La Du liền cười nói: "Anh La, hôm nay anh tới nhận xe, Q7 của anh đã đến rồi!"
"Nhận cái đầu anh! Tôi lái chiếc A4 là tốt rồi!"
Lúc này, khi nghe người khác nhắc đến Q7, La Du lại cảm thấy mặt mình đau nhói.
Sau khi La Du rời đi, Trần Phi Phi mềm nhũn ngồi bệch xuống dưới đất mà khóc.
Trần Hạo không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi rời đi, Trương Mạn lái xe đến Bạch thị, còn anh thì lên xe của chú Xán, đến thẳng nhà họ Mễ.
Khi đến phòng ăn của nhà cổ nhà họ Mễ, những món ăn nguội trên bàn đã được dọn ra, và những chai rượu cũng đã được khui ra.
Nhìn thấy Trân Hạo tới, Mễ Trấn Nam vội vàng gọi người dọn đồ ăn, sau đó nói với người hầu: "Bảo Quả Quả đẩy Sở Nhân ra đây!"
Trần Hạo nói: "Không cần, ông ấy vừa mới mổ xong, cứ để ông ấy hồi phục sức khỏe đã!"
Mễ Trấn Nam nói: "Sao vậy được? Nhà họ Mễ của chúng tôi có ơn tất báo, huống chi còn là ơn cứu mạng!"
Trần Hạo không ngăn cản nữa, một lúc sau thì Mễ Sở Nhân đã được Mễ Quả Quả đẩy ra.
Trần Hạo bước tới, anh nhìn lướt qua tình trạng của Mễ Sở Nhân, ca phẫu thuật đã thành công, tình trạng của Mễ Sở Nhân rất tốt, ngoại trừ một số điểm yếu và vết thương chưa lành, thỉ Trần Hạo thấy các khía cạnh khác của ông ấy vẫn bình thường!
Sau khi Mễ Quả Quả đẩy bố mình tới bàn, cô ấy chủ động rót cho Trần Hạo một ly: "Trần đại sư, tôi muốn kính anh một ly, nếu như không có anh thì bố của tôi sẽ không được như ngày hôm nay!"
"Không cần không cần! Cô nói chuyện khách sáo với tôi làm tôi thật sự cảm thấy không quen!", Trần Hạo nói.
Mễ Quả Quả bực mình đảo mắt, nhưng cũng không bắt bẻ như mọi khi, thay vào đó, sau khi rót cho mình một ly rượu, cô ấy ngẩng đầu lên uống cạn.
Trần Hạo cũng yên lặng uống.
Mễ Sở Nhân nói: "Trần đại sư, hôm nay tôi không thể uống rượu cùng cậu. Khi nào khỏe hơn, chúng ta hãy cùng nhau uống say sưa!" Trần Hạo cười nói: "Ông Mễ không cần khách khí thế, sau này thân thể của ông cũng nên bớt tiếp xúc với rượu lại một chút!" “Xin nghe theo căn dặn của Trần đại sư!”, Mễ Sở Nhân kính cẩn gật đầu. Các món ăn liên tiếp được dọn lên bàn, hiển nhiên là chúng đã được chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ Trần Hạo đến là dọn lên. Trong bữa tiệc, bầu không khí rất tốt, Mễ Sở Nhân đã bình phục, Mễ Trấn Nam đã được an ủi, cùng Trần Hạo uống vài ly. Mễ Quả Quả thái độ hôm nay có chút khác thường, yên lặng bồi rượu. Trần Hạo liếc mắt nhìn cô nàng, cười nói: "Cô cứ yên lặng khiến tôi thật khó chịu! Trong rượu này cô không có bỏ thuốc gì vào chứ?" Mễ Quả Quả tức giận bặm môi, nhưng vẫn không đáp lại. Trần Hạo vui vẻ nói: "Thật ra lúc cô không hung dữ cũng rất đáng yêu!" “...”
Mễ Quả Quả cạn lời, rất muốn đánh người, nhưng Mễ Trấn Nam và Mễ Sở Nhân đã bật cười.
Đúng lúc này, có hai người đi trên hành lang cách phòng ăn không xa, một người có phần giống với Mễ Sở Nhân, phía sau còn có một ông cụ trông như bậc tiên nhân.
Khi hai người bước vào phòng ăn, Mễ Quả Quả ngạc nhiên nói: “Chú hai, sao chú đã về rồi?"