“Tỉnh lại đi nào…”
“Đậu Bắp Nhỏ, Đậu Bắp Nhỏ…”
“Dẫn tôi về nhà, đi nhé?”
Dường như Vương Giác có một giấc mơ dài, thật dài.
Tình tiết trong mơ hỗn loạn, nhưng cảnh cuối cùng là lúc y khiêu vũ cùng một chú rối nhỏ trên sân khấu. Sau khi khiêu vũ, chú rối nhỏ vươn tay đón lấy y và chở che vào lồng ngực, thật ấm áp làm sao.
Y không rõ mình đã ngủ bao lâu.
Đến khi mở mắt ra, y bị ánh đèn loá nhoà gần như không nhấc mắt lên nổi, thân thể tê dại chẳng cách nào cử động.
Trời ơi, đó là đèn giải phẫu.
Thiên đạo luân hồi rồi chăng.
Thì ra góc nhìn của thầy chính là thế này.
Có một phút chốc tiếng người vang lên rầm rì, xen lẫn ngỡ ngàng, mừng rỡ và cả nức nở thành lời. Sau chút râm ran đó là bầu không khí yên tĩnh vẹn tròn.
Lý Vi đội mũ và khẩu trang phẫu thuật, chỉ để lộ một đôi mắt thanh tú và tĩnh lặng. Gương mặt đang xoay ngược ấy cúi xuống nhìn y.
“Em tỉnh rồi.”
“Ừm… Anh đang làm gì…”
“Phẫu thuật cho em.” Giọng điệu Lý Vi vẫn vững vàng tựa muôn thuở, nghe vào rất có lực trấn an.
“Phẫu thuật gì thế anh?”
“Tôi nói”, Lý Vi thì thầm nhỏ nhẹ: “Thì em đừng sợ, nhé?”
“Ừm…”
“Phẫu thuật hộp sọ.”
Vương Giác không thể tin vào tai mình, y không cảm nhận được chút đau đớn nào bèn hỏi lại: “Đã mở rồi?”
“Ừm, cần lấy chip trong đầu em ra.”
Vương Giác sa sầm mắt.
Tưởng tượng thôi cũng thấy kinh dị.
“333 à anh đừng sợ.” Nhân viên y tế đứng cạnh giải thích: “Đây là phẫu thuật sọ não thức tỉnh nhằm bảo vệ các vùng chức năng não. Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành vài xét nghiệm đơn giản như cử động đơn giản và đối thoại, như thế sẽ giúp giảm thiểu nguy cơ tổn thương não gây ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh. Anh yên tâm, vì ca phẫu thuật lần này bác sĩ Lý đã dùng thẩm quyền cao nhất…”
“Khụ.” Lý Vi ho nhẹ một tiếng cản lời cô rồi nói với Vương Giác: “Đừng sợ, ngoan nào.”
Từ lời điều dưỡng, Vương Giác lờ mờ đoán ra chút manh mối: “Ca phẫu thuật này rất phức tạp à…”
Cô điều dưỡng im re, không hé môi tiếng nào nữa.
Ca này quả thật rất phức tạp, vốn dị vật trong đầu Vương Giác đã không nhỏ, mà còn nằm trong não một thời gian rất dài.
Phương pháp tối ưu là gây tê để bệnh nhân hoàn toàn tỉnh táo trong quá trình phẫu thuật, việc này giúp bác sĩ theo dõi các phản ứng của bệnh nhân trong lúc mổ nhằm tránh các vùng chức năng não để không tác động xấu đến các chức năng này.
Đây là tình huống phẫu thuật đòi hỏi canh chỉnh chuẩn xác và năng lực đồng đều giữa bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ gây tê để có thể phối hợp nhất quán với nhau.
“Nghe tôi nói này.”
“Vẫn câu nói cũ, tin vào kỹ thuật chuyên môn của tôi.” Lý Vi bình tĩnh nói: “Kỹ năng của tôi còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của em đấy.”
Anh khom lưng ghé vào tai Vương Giác, thì thầm một câu súc tích: “Tôi thực hiện thành công ca ghép đầu ở chợ đen cho một bệnh nhân liệt nửa người trên và bại não. Đó là ca đầu tiên trên thế giới và tôi là bác sĩ phẫu thuật.”
Anh vươn người dậy và tiếp tục với âm lượng bình thường trong sự dịu dàng vốn dĩ: “Tin tôi đi, nhé?”
Vương Giác không dám nhúc nhích một li, song con tim y đã bị bao bọc trong một bầu không khí mạnh mẽ đáng tin cậy, nó khiến y cảm thấy thật ấm áp và an toàn.
“Tôi tin anh.”
Y thỏ thẻ tiếp một câu: “Bác sĩ, tôi còn cứu được không?”
Lòng Lý Vi thoáng dao động.
Đây là câu y từng thốt trong cơn sốt ở nhà anh.
Lúc này đây trên bàn mổ, chỉ hai người nghe hiểu được ám hiệu nho nhỏ này.
Y đang an ủi anh chớ lo lắng quá.
Lý Vi cầm dao mổ, động tác không hề chần chờ: “Còn cứu được, miễn là em nghiêm chỉnh phối hợp cùng tôi.”
“Nào hãy nói hai câu đơn giản nhé. Em vừa nằm mơ? Em mơ thấy gì?”
“Mơ thấy… anh trở thành ông chủ GW.”
Những hình ảnh trong giấc mơ lướt qua đầu y.
“Anh trở về con đường cũ… tàn sát cha mẹ những đứa trẻ thông minh.”
Điều dưỡng hơi cau mày.
Lý Vi cắt qua lớp mô mềm: “Còn gì nữa không?”
“Còn có, anh cắt đầu một ai đó làm quà tặng tôi.”
Các chuyên gia thần kinh nghe vào mà toát mồ hôi hột.
“Tốt lắm.” Lý Vi khích lệ với gương mặt tỉnh rụi: “Còn gì nữa không?”
“Còn mơ thấy, tôi giải phẫu anh…”
“Hay là”, bác sĩ gây tê hết nhịn nổi: “Chúng ta thử vài động tác đơn giản đi.”
“Được.” Cá nhỏ trên thớt ngoan ngoãn cực kỳ.
Điều dưỡng bèn hướng dẫn: “Chúng ta thử động tác tay chút nhé, để gợi ý cho anh vài tình huống. Bác sĩ Lý, anh có nghĩ đến tình huống nào không?”
Lý Vi nhẹ giọng: “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Vương Giác suy nghĩ một lúc.
Sau đó duỗi tay ra phía ngoài.
Trong trận tranh giải cờ vua lần đó, trước khi vào trận, hai bên cúi chào và bắt tay nhau.
Lý Vi đeo găng tay cũng chìa ra làm động tác bắt.
Sau đó anh niềm nở nói tiếp: “Còn lần thứ hai thì sao.”
Vương Giác buông tay xuống, mở to mắt nhìn anh.
Đó là lần đầu tiên y cả gan mở mắt trước mặt anh.
Lý Vi lướt nhìn, tay vẫn tiếp tục thao tác.
“Tiếp tục, lần thứ ba.”
Vương Giác chớp mắt rồi chụp hai tay lại với nhau.
Đó là lần đầu y bỏ trốn rồi bị anh bắt về và còng cả hai tay đáng thương lên đầu giường.
Cùng lúc đó, Lý Vi cũng khắp ra một con chip nguyên vẹn.
“Căn bản không có vấn đề gì, cả ngôn ngữ lẫn động tác đều bình thường, có thể tiếp tục giải phẫu.” Lý Vi thông báo chẩn đoán.
“Em cứ yên tâm ngủ một giấc, khi tỉnh lại tôi sẽ ở bên cạnh em.”
“Ừm.” Vương Giác rất mực nghe lời.
“Có thể thêm thuốc mê rồi.”
“Đợi một chút…” Vương Giác ngắt lời anh, tò mò hỏi: “Não của tôi… màu gì?”
“Màu hồng.” Lý Vi mỉm cười: “Rất đáng yêu.”
—
Bên trong đống tro tàn của nhà máy nước, thi thể Khôi Kình nát tươm bê bết.
Khi Tịch Miên lặn lội xuống hạ nguồn thì chỉ tìm thấy một góc mẩu giấy bức di thư trong ngực Khôi Kình.
Trên đó viết “tuổi”.
Tịch Miên đứng bên bờ sông, ngẩn ngơ nhìn mẩu giấy.
Y đến đây vào giữa ban trưa, mà lúc hoàn hồn vầng dương đã nép mình kề cận đường chân trời.
Bạn nói xem, thứ sức mạnh nào trên cõi đời này có thể trả vẹn nguyên tâm tình một người đã khuất.
Khoa học kỹ thuật phát triển đến vậy, phát minh cứ thế sinh sôi như vậy, mà chẳng một ai lấp trọn lỗ hổng tim y.
Thật sự có Chúa trời trên cõi đời này sao?
Nếu tôi cũng nhảy vào dòng nước cuồn cuộn này thì liệu có thể tìm được em không?
Hay rằng đôi ta một ngả thiên đường, một lối địa ngục?
Hay liệu cái chết này sẽ cho đôi ta cùng nhau đọa địa ngục chăng?
Đọa địa ngục rồi có được vào cùng một tầng không?
Y chăm chú nhìn mẩu giấy kia và nghiêm túc luận đàm về cách phân loại mê tín dị đoan.
Thôi, cứ thử chết trước đã.
Nghĩ đoạn, y bước một bước về phía trước.
Có người vỗ vai y.
“Không cần di thư nữa ư?” Một thiếu niên thì thầm sau lưng y.
Y đứng yên nơi đó, không ngoảnh đầu.
Lại tới nữa rồi.
Những ngày gần đây, cảnh tượng tương tự cứ mãi hiện diện trong giấc mơ vào khuya của y, trong những cơn mê sảng ban ngày của y, và cả trong những phút nỗ lực suy đoán của y.
“Cậu ta không giao tận tay anh, ai biết được là viết cho người nào, không đọc cũng có sao đâu.”
“Có nhiều người vì được yêu quý mà đâm kiêu ngạo. Là gì đi nữa cũng chỉ mất rồi mới thấu. Cũng chỉ mất rồi… mới biết hoá ra khi đã có một bóng hình khắc sâu trong máu thịt, lúc rút đi sao mà đớn đau quá đỗi.”
“Có phải vậy không, hở anh trai?”
Tịch Miên hững hờ chớp mắt.
Ảo ảnh kia lại nói:
“Tôi còn chưa hiểu thấu hương vị của anh cơ mà, sao tôi nỡ bỏ anh đi được chứ?”
Tịch Miên chớp mắt. Y thật quá mỏi mệt.
Y móc bình thủy tinh treo trên cổ ra và đau đáu nhìn một chốc, rồi khẽ hôn vào đấy.
Sau khi Diễn Thần đi rồi, ngày ngày y đều tắm nước thuốc, đặt tro cốt hắn vào chiếc bình này và cùng ngâm mình trong ngước.
Để nó bên mình có thể dẫn tôi đến nơi có em được không?
Tịch Miên thả nó về, đoạn xoay người rời khỏi.
Âm thanh kia lại phát ra từ phía sau: “Anh vừa hôn tôi đấy ư?”
Tịch Miên biết mình đang rơi vào một cơn mê sảng khác, song vẫn nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
“Anh hôn tôi vì anh thích tôi à?”
Y tự hỏi tự trả lời chẳng chút chần chờ: “Ừm.”
“Vậy sao anh không đến hôn người thật đi?”
Tịch Miên cau mày, y không rõ tại sao tiềm thức mình lại hỏi một câu như thế.
“Em chết rồi.”
“Sao anh biết tôi đã chết? Lúc ấy tối đến vậy anh có thấy rõ vết thương đâu.”
“Ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng không còn.” Y mệt mỏi trả lời chính mình: “Em đi đi. Tôi sẽ không trả lời em nữa.”
“Không phải anh bảo tôi là dược sĩ thiên tài à, nếu vậy bào chế ra một loại thuốc làm giảm nhiệt độ cơ thể có khó khăn gì đâu. Anh có muốn sờ thử xem không? Sờ xem rốt cuộc thân nhiệt tôi thế nào?”
Một đôi tay đặt lên mắt y.
Trước mắt Tịch Miên đen kịt.
Y chợt mỉm cười.
Mình đã điên điên khùng khùng đến mức này rồi cơ đấy.
Con dao kia đâm thẳng vào tim em ấy, tận lúc này âm thanh máu thịt nhầy nhụa hẵng còn vang vọng bên tai.
Y ngoảnh đầu, nhìn thấy một Diễn Thần vô cảm đứng phía sau lưng.
Tịch Miên thở hụt một hơi.
Y ngập ngừng vươn tay kiểm nghiệm, chạm nhẹ vào người trước mặt.
Rồi nhanh chóng rụt tay về.
“Lại muốn bỏ rơi tôi lần nữa ư? Lần này là do anh vô cảm hay do anh muốn tránh bị nghi ngờ?” Diễn Thần thản nhiên nói: “Tôi đi đây.”
Tịch Miên xoa mạnh ngón tay đã tiếp xúc kia, xoa đến mức trắng bệch các khớp, tiếng xương đánh vang. Y thấy đau đớn quá, cơn đau xui y choáng váng một hồi lâu.
“Đừng đi.”
Y nghe được giọng nói run rẩy của mình.
“Tôi sẽ không bỏ rơi em.” Một tầng hơi nước che kín đôi mắt Tịch Miên: “Tôi sẽ không.”
“Em đừng đi.”
“Tôi không để tâm đến em… là do tôi… sợ hãi…”
Diễn Thần lặng lẽ nhìn y.
Cái nhìn khiến Tịch Miên cứng họng.
Không phải để tránh Khôi Kình nghi ngờ, mà sợ sẽ liên luỵ.
Nhưng dẫu sao nó cũng chẳng quan trọng chi nữa.
“Anh đừng nghĩ sẽ trở lại như xưa.” Gương mặt lạnh băng của Diễn Thần tương phản cùng cực sự ấm áp ôn hoà từ ánh tà dương.
“Từ trước đến nay tôi vẫn luôn giả vờ sống tốt. Nhưng kể từ bây giờ, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ anh là một khán giả dửng dưng, anh là tòng phạm cho tội ác khiến tôi nhà tang cửa nát. Anh lợi dụng tình cảm của tôi, để tôi bán mình vì thằng khốn kia từng ấy năm.”
“Nên giờ đây anh có làm gì đi nữa tôi cũng không tiếc thương anh.”
“Thật đáng đời anh.”
Tịch Miên vội vã gật đầu, mi mắt run lên một hồi, rồi lại gật đầu.
Diễn Thần ngẩng cao đầu nhìn y, lời cất lên như một mệnh lệnh không thể chối từ: “Vậy anh quỳ xuống.”
Tịch Miên bước lên một bước, quỳ một chân trước mặt hắn.
Diễn Thần cúi nhìn y, trong mắt đầy xa lánh, hắn duỗi một tay về phía y.
“Hôn.”
Y nắm lấy bàn tay kia và hôn lên đầu ngón tay một cách đầy trịnh trọng.
Y nghĩ thầm, Epicurus nói đúng, người chết rồi cũng chẳng còn linh hồn. Địa ngục là do người khác dựng nên, thì có liên quan gì đến y cơ chứ, có liên quan gì đến cậu bạn nhỏ của y cơ chứ.
Chẳng bằng cứ tận hưởng hiện tại đi.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì thà rằng y sẽ không tỉnh lại. Bởi khi tỉnh giấc nhận ra mọi thứ đều trống rỗng — thì y cũng sẽ tìm về đường chết, y nghĩ. À thế thì đây cũng không tính là trống rỗng, mà chẳng qua là sự kết thúc viên mãn cho y và Diễn Thần của y trên nhiều tầng nghĩa mà thôi.
Nếu đây là bệnh tâm thần thì thật tốt quá.
Y ước rằng cả đời này sẽ không hồi phục, sẽ để bệnh trở nặng đến giai đoạn cuối và sống lâu trăm tuổi.
– Hết chương 53-