Hai giờ chiều, trường học trở nên nhốn nháo, bò dậy từ bàn học, Gia Minh vuốt vuốt khuôn mặt, nhìn một số bạn học đang hưng phấn chạy ra ngoài. Trước cửa phòng học, Đông Phương Uyển ngạc nhiên nghe người khác kể lại, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Gia Minh, có thể loáng thoáng nghe thấy các nàng nói mấy từ "đánh nhau, "thích quán" gì đó.
Giờ vào học buổi chiều của học viện Thánh Tâm là hai giờ hai mươi, bình thường vào thời gian này, học sinh thường đến phòng học nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lúc này, khi càng lúc càng có nhiều người chạy đi, trong phòng học cũng trở nên vắng lặng. Đông Phương Uyển nghe người khác kể lại, quay sang bước tới chỗ Gia Minh nhưng sau đó lại dừng lại, bởi vì Linh Tĩnh đã chạy vào phòng học, kéo tay Gia Minh lôi đi.
"Không tốt, đã xảy ra chuyện, mau đi."
"Chuyện gì vậy?"
"Là Huân, một mình cậu ấy chạy đến câu lạc bộ võ thuật thích quán!"
"Ặc..."
Chạy theo Linh Tĩnh ra khỏi phòng học, có thể thấy càng ngày càng có nhiều bạn học tụ tập đến cửa câu lạc bộ võ thuật để xem náo nhiệt. Linh Tĩnh vừa chạy vừa kể lại chuyện xảy ra vào sáng nay.
"... Đều đo mấy người Phương Minh của câu lạc bộ võ thuật kia. Ừ, có thể cậu không biết Phương Minh, hắn học năm thứ hai mặc dù tham gia câu lạc bộ võ thuật nhưng cũng có quan hệ rất tốt với Hội học sinh... Bọn họ thi đấu thua xong cũng chỉ biết mượn cớ, liên tục nói xấu cậu .. ở đó, mình nghe thấy liền rất tức giận, chạy ra mắng bọn hắn, lúc ấy Huân cũng ở đó... Sau đó mình không muốn cậu tức giận vì chuyện đó nên nhờ Huân không nói cho cậu biết, nào ngờ cậu ấy lại một mình chạy đi thích quán. Sa Sa đã đi trước hỗ trợ, chúng ta cũng phải nhanh lên, ở trong đó có tới ba, bốn mươi người đó, Huân chỉ có một người, tại sao lại ngốc nghếch như thế chứ..."
"Ồ. Ba, bốn mươi người sao... Thực sự là..."
Nghe Linh Tĩnh kể lại, Gia Minh hơi nhíu mày. Đến trước khu nhà thể thao của câu lạc bộ võ thuật, đã có mấy trăm học sinh hưng phấn bao vây trước sau câu lạc bộ. Cửa đóng kín, cửa sổ cũng bị che rèm khiến không thể nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết truyền ra ngoài.
"Oa, thiếu nữ chiến sĩ xinh đẹp đấu với ba mươi nam nhân mạnh mẽ..."
''Nghe nói chính là Nguyệt Trì Huân kia, Nguyệt Trì Huân đó! Nàng một mình đi vào..."
"Tại sao đám người của câu lạc bộ võ thụật kia lại đáng xấu hổ như vậy, kêu lớn như thế làm gì, quả thực là kẻ ác tự thú tội"
"Mình.. mình thấy chưa chắc đã phải là những người của câu lạc bộ võ thuật vừa làm chuyện xấu vừa tự thú tội nha..."
Có người rụt rè đưa ra ý kiến, sau đó lập tức bị vây công.
"Cái gì mà không phải, đầu óc cậu bị hỏng rồi sao, một cô gái đi vào, bên trong có ba bốn mươi người đó, vừa đóng cửa lại, vừa kêu thảm thiết, không phải đùa dai thì là gì... Ai có chìa khoá không, tại sao còn chưa mở ra..."
Không thể không nói khi xảy ra chuyện, mỹ nữ luôn được ưu ái. Bị Linh Tĩnh lôi kéo chen lên phía trước, nghe những người xung quanh bàn luận, Gia Minh không khỏi hơi buồn cười.
Trước cửa đã có nhiều thầy giáo tụ tập lại, bởi vì dùng chìa khoá cũng không thể mở cửa ra, lại nghe tiếng kêu thảm thiết ở bên trong, ngay cả hành động bạo lực là dùng ống tuýp cạy cửa của Sa Sa cũng không bị ngăn cản. Một thầy giáo hét lớn vào bên trong, một người khác quay sang những học sinh ở xung quanh để hỏi rõ tình hình, mấy người còn lại thì đang bàn bạc cách phá cửa.
"Đúng vậy a, là Nguyệt Trì Huân đi vào, học ở ban 6 của lớp 10..."
"Rất xinh đẹp, thường ngày lại không nói lời nào, nàng là người Nhật Bản, làm sao có thể nhận lầm... Hẳn là không có ai khác đi vào nữa.
"Có thể là bạn gái của thành viên nào đó trong câu lạc bộ võ thuật không nha..."
Cứ việc những lời bàn luận như vậy đối với học sinh trung học vẫn khá ly kỳ, nhưng cũng không phải là không có, chần chừ một hồi lâu, mọi người lại suy đoán.
"Đúng vậy, nghe nói Nguyệt Trì Huân kia rất được hoan nghênh, còn chuyện đóng cửa lại, chưa biết chừng mọi người chia phe đánh nhau ở bên trong. Một cô gái như nàng chạy đến thích quán mấy chục người, lại đánh bọn họ thê thảm như vậy, ai có thể tin nổi!"
"Nhưng mà... Khi đi qua mình thực sự nghe thấy Nguyệt Trì Huân có ý định thích quán, nàng còn nói ngày mai câu lạc bộ võ thuật không cần đi thi đấu nữa, nàng còn nói là... Tôi chơi với các người..."
Một học sinh chứng kiến mọi chuyện từ đầu kể lại.
"Nói đùa sao, nhất định là nói đùa, những cô gái khi làm nũng cũng đều nói như thế..."
Trong học viện Thánh Tâm, chuvện học sinh yêu sớm cũng không phải là hiếm thấy, mà phong cách của câu lạc bộ võ thuật trước nay luôn là nhanh nhẹn, dũng mãnh, chỉ một lát sau, chuyện thích quán lại biến thành tranh giành tình nhân lằng nhằng.
Nhưng Sa Sa đương nhiên hiểu Huân không có quan hệ gì với những người này, vừa dùng ống tuýp cạy cửa, nàng vừa hướng vào trong hô lớn:
"Huân, cậu có ở bên trong không? Trả lời đi... Người ở bên trong nghe đây, người dám đụng đến Huân, tôi chắc chắn sẽ không tha cho các người!"
Đến khi bị Gia Minh và Linh Tĩnh lôi ra, nàng đã nhễ nhại mồ hôi.
Từ khi tiếng kêu thảm thiết từ trong câu lạc bộ võ thuật truyền ra đến khi một truyền mười, mười truyền một trăm khiến toàn trường huyên náo, thời gian vẫn chưa lâu lắm. Vừa thấy Gia Minh tới đây, Sa Sa vội vàng lo lắng kéo tay hắn:
"Gia Minh, mau nghĩ cách gì đi, cho dù Huân có lợi hại hơn nữa cũng không thể đánh thắng được ba bốn mươi người, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ gặp chuyện không may."
"Ồ, cứ gọi xe cứu thương trước đã, gọi nhiều hơn mấy chiếc..."
"Nhưng mà..."
Trấn an Sa Sa đang lo lắng, Linh Tĩnh lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, ánh mắt cũng nhìn về phía Gia Minh, chờ đợi phản ứng của hắn. Mà ở bên cạnh gian phòng, trong tình cảnh hỗn loạn, Đông Phương Uyển đã chỉ đạo mấy người bê bàn đến, kê lên một đài cao phía dưới cửa sổ. Bởi vì cửa sổ bên này rất cao, chỉ có làm như vậy mới có thể đập vỡ được cửa kính.
"Mọi người tránh ra một chút, tránh ra một chút..."
Trùm áo ngoài lên đầu. Đông Phương Uyển nâng một chiếc ghế lên đập rầm rầm vào cửa sổ.
Bởi vì chuyện phát triển quá nhanh, Sa Sa mới chạy tới không lâu, trong chốc lát cũng không nghĩ ra phải đập vỡ cửa sổ. Đông Phương Uyển thực sự xứng với danh hiệu mạnh mẽ vang dội. Quét sạch mảnh thuỷ tính trên bệ cửa sổ, Đông Phương Uyển vén rèm cửa lên rồi thò đầu vào trong, sau đó liền ngơ ngẩn tại chỗ.
"Rốt cuộc bên trong thế nào rồi? Có bao nhiêu người bị thương?"
Mọi người ở bên dưới lớn tiếng hỏi. Rất lâu sau Đông Phương Uyển mới chui đầu ra nhìn xung quanh, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Ồ... Chuyện đó. Ừ, bọn họ đều... Chuyện đó..."
Lắc đầu một cách khó tin, Đông Phương Uyển hơi hoảng hốt.
"Được rồi... Nàng đang mở cửa, mọi người... Mọi người tự xem đi..."
Ở phía trước, theo tiếng xích sắt vang lên, rốt cuộc cửa cũng mở ra. Nguyệt Trì Huân xuất hiện trước mắt mọi người.
Cầm sợi dây xích dùng để khoá cửa trong tay, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là trên thái dương gần như hoàn mỹ có thêm một vết thương màu đỏ, quần áo thể thao màu trắng cũng có thêm rất nhiều vết bẩn, bộ dạng này dĩ nhiên rất giống với nữ nhân vật chính vừa bị hãm hiếp trong TV vẫn chiếu.
"Huân! Cậu sao rồi?"
"Không có chuyện gì..."
Linh Tĩnh xông lên kiểm tra vết thương trên trán cho Huân, Sa Sa thì mắng một câu rồi trực tiếp xông qua cửa. Ngay cả khi trong câu lạc bộ võ thuật vang lên đầy tiếng rên rỉ vẫn không thể át được tiếng oán giận của mọi người, mấy người thầy giáo lại càng khó xử, hầu như đã cho rằng học viện Thánh Tâm sẽ phải mang tiếng xấu lớn nhất từ khi thành lập đến nay: Hơn ba mươi học sinh cưỡng đâm một học sinh nước ngoài....
Nhìn vào trong phòng, Gia Minh huýt sáo, quay đầu tránh sang một bên. Một lát sau Sa Sa cũng chạy ra khỏi phòng, cùng Linh Tĩnh dìu Huân:
"Ặc... Ừ, chuyện đó... Chúng ta đi trước thôi. Huân..."
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Linh Tĩnh nghi ngờ hỏi.
"Ừ, đi trước đã... Đi trước đã."
Ba người chen ra khỏi đám người bước ra ngoài, sau đó những người còn lại rối rít chen chúc lên, đến khi thầy giáo mở toàn bộ cửa ra, tiếng oán giận biến thành im lặng cùng kinh ngạc, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên.
"Trời ạ..."
"Làm sao có thể..."
"Thật sự... Thât sự là cô ta làm sao..."
Trong tiếng bàn luận xôn xao như vậy, xuất hiện trước mắt mọi người là cảnh tượng cực kỳ khó tin.
Hoặc rên rỉ hoặc kêu thảm thiết, thân thể ngã trái ngã phải máu tươi vương vãi trên sàn nhà, bàn ghế gỗ gãy vụn, có người giãy dụa bò dậy, mặt mũi hoàn toàn sưng phù, có người kêu đau đớn, có người khóc lóc, toàn bộ câu lạc bộ võ thuật bị biến thành cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Tạm thời không quan tâm đến chuyện mọi người suy đoán thế nào, nhưng sự thật là toàn bộ người của câu lạc bộ võ thuật đã nằm xuống, một mình Nguyệt Trì Huân đi ra ngoài. Đến khi có người tỉnh táo lại sau sự kinh ngạc này, quay đầu tim kiếm bóng dáng kia thì Nguyệt Trì Huân đã được Linh Tĩnh và Sa Sa dìu đi khuất khỏi tầm nhìn của mọi người...
Tiết học thứ nhất của buổi chiều.
"Cảm giác khi đánh nhau thoải mái chứ?"
"...Xin lỗi."
"Nghe nói cô vì tôi mà chạy đi đánh nhau?"
"Cô làm tôi thất vọng, nếu như tôi tức giận thì sẽ trực tiếp chôn một quả bom bên dưới khu nhà kia... Tôi đã dạy cô cách chế tạo bom... Cô còn nhớ được bao nhiêu lời tôi đã nói?"
"...Xin lỗi."
Thầy giáo giảng bài trên bục giảng, học sinh bên dưới bàn luận xôn xao, thỉnh thoảng có người quay lại nhìn Nguyệt Trì Huân ngồi ở phía sau, có than thở sợ hãi, có kính sợ, dù sao đây là một cô bé dùng lực lượng một người để giải quyết toàn bộ câu lạc bộ võ thuật sau đó chỉ xử lý qua vết thương trên trán là có thể lên lớp nghe thầy giáo giảng bài, tiếp tục chép bài như bình thường.
Mà trong không khí thế này, Gia Minh và Huân cố gắng che miệng khi phát âm dùng tiếng Nhật để nói chuyện với nhau. Đối với hành động bộp chộp của Huân, rõ ràng là Gia Minh rất bất mãn.
"Làm sát thủ không phải là có thể làm theo ý mình, hành động lần này của cô thực sự quá ngu xuẩn… Đoán chừng những thầy cô kia đã họp lại để quyết định sẽ xử lý cô như thế nào, cho dù cô là người Nhật Bản có chỗ dựa nhưng chắc chắn sẽ bị đuổi học.
Nghe Gia Minh nói những lời này, Nguyệt Trì Huân hơi run rẩy, ánh mắt dừng lại trên mặt Gia Minh một giây, sau đó lại cúi đầu.
"Xin lỗi..."
"Cũng không phải không có biện pháp giải quyết, hiện giờ Viêm Hoàng Giác Tỉnh và nhà các cô, Cao Thiên Nguyên đều có chút quan hệ hợp tác, tối nay gọi điện cho Thiên Vũ Chính Tắc, nhờ hắn thông qua Viêm Hoàng Giác Tỉnh để giải quyết chuyện này."
"Vâng."
Tâm tình nàng hơi bình tĩnh lại.
"Thích đánh nhau, tôi cảm thấy cô quá thừa hơi... Nếu đã như vậy."
Gia Minh cau mày nhìn sân thể dục bị mây đen bao phủ.
"Tôi nhớ rõ một vòng sân thể dục là bốn trăm mét, bắt đầu chạy từ sau tiết cuối cùng, chạy một trăm vòng thì có thể nghỉ ngơi... Chạy bộ có thể giúp cô điều tiết lại tâm lý cho thích hợp."
Nhẹ nhàng, Nguyệt Trì Huân gật đầu:
"Vâng."