Ăn Con Gà Lớn

Chương 43



Bệnh viện được chia thành sáu tầng, bốn tầng nằm trên mặt đất, các phòng chờ, phòng bệnh, phòng mổ đều ở bốn tầng đó.

Ngoài ra còn có hai tầng dưới lòng đất, tầng hầm đầu tiên là bãi đậu xe, và tầng hầm thứ hai là nhà xác và kho chứa nước đá.

Tiến vào cổng bệnh viện sẽ có bảng chỉ dẫn minh họa rõ ràng phân bố các tầng của bệnh viện.

Sư Thi đưa tay phủi bụi trên mặt kính bảng hướng dẫn, cô ấy vừa thấy chữ nhà xác liền nhìn Bàn Tử: “Anh mập, em muốn đến đó!”

Bàn Tử chẳng hiểu sao, một thiếu nữ ngoan ngoan mà cứ suốt ngày muốn chạy đến chỗ kinh dị vậy.

“Được, chúng ta đến nhà xác trước.” Bàn Tử thuận miệng đồng ý.

Nhà xác bệnh viện nghe có vẻ đáng sợ đấy, nhưng thực tế tủ đông cất giữ thi thể trống không, đây chỉ là mánh lới của game thôi, đâu có thi thể thật.

Nhưng có rất nhiều người chơi thích quay vlog “Sống sót tại bệnh viện PUBG” tự chế ở đây, vì không khí bệnh viện của đảo PUBG còn tuyệt hơn một số game kinh dị, có vài video thực sự còn đẹp hơn mấy bộ phim kinh dị kinh phí thấp.

Ba người Bàn Tử đi vào thang máy.

Đèn thang máy trên đầu nhấp nháy liên tục, trên nút thang máy còn có vết máu bị lau một nửa, giống như người đang lau máu đột nhiên bị thứ gì đó đuổi theo, lập tức chạy trốn khỏi thang máy.

Bàn Tử nhấn nút B2, Sư Thi nhặt tờ báo rơi trong thang máy lên đọc nội dung trên đó.

“Bệnh viện PUBG từng tiến hành một thí nghiệm gen bí mật. Các nhân viên y tế và bệnh nhân của bệnh viện tham gia thí nghiệm tử vong tập thể, một cuộc tấn công kỳ lạ đã phá hủy bằng chứng thí nghiệm gen của bệnh viện… Có người kể ban đêm từng nghe thấy tiếng bệnh nhân đau đớn kêu cứu trong bệnh viện…”

“Có người từng đi tìm kiếm bí mật của tiếng kêu cứu nhưng rồi lại mất tích ly kỳ.”

“Đây là chuyện xảy ra với những bệnh nhân lây nhiễm sao?” Sư Thi hỏi Bàn Tử.

“Ừm… Nhưng không dễ thấy bệnh nhân lây nhiễm đâu, nếu không gặp được thì cô đừng thất vọng quá nhé.” Giọng Bàn Tử lơ lửng trong không trung.

Anh ta nhìn chằm chằm con số thang máy nhảy lên, cười nhạo mình đến chết vẫn sĩ diện.

Ai bảo ngay từ đầu nói đùa như vậy làm gì, anh ta có nói chuyện có lối đi ngầm dưới lòng đất cũng được mà, ít ra chuyện đó còn có thật.

Sấu Hầu nhìn Bàn Tử ba xàm ở đó, trái lại anh ta muốn nhìn đến cùng Bàn Tử sẽ lấp liếm chuyện này ra sao.

Thang máy kêu một tiếng “Ding”, đã đến B2.

Sư Thi là người đầu tiên lao ra khỏi thang máy, chiếc váy đỏ xốc lên một đường cong vui vẻ, sau đường cong hạnh phúc đó là vẻ mặt đau khổ của Bàn Tử và Sấu Hầu, bọn họ bước khỏi thang máy, chân nặng như đeo chì.

“Có ai trong đó không?”

Sư Thi lễ phép gõ cửa hòm đông, đặt tay lên tay nắm, vô cùng mong chờ mở cái hòm đầu tiên ra, bên trong không có gì.

Cô ấy đi mở chiếc thứ hai, cũng không có gì cả.

Sau khi hòm lạnh thứ ba, thứ tư và thứ năm được mở ra, nụ cười của Sư Thi ngày càng tan biến, càng lúc càng nhạt nhòa, cuối cùng trở nên vô cảm.



Động tác cũng thay đổi từ nhẹ nhàng lúc đầu sang mở rộng thô bạo.

Bàn Tử lập tức chạy đến trước mặt Sư Thi, không cho cô ấy tự mở nốt phần hòm lạnh còn lại.

Cái này giống bốc thăm vậy, tâm trạng khi tự mình bốc khác hẳn nhìn người khác bốc.

“Không phải trận nào cũng xuất hiện bệnh nhân lây nhiễm đâu, mà cũng có thể ở trong phòng bệnh trên tầng nữa.” Bàn Tử vẫn cố giãy giụa.

Nghe Bàn Tử nói vậy, tâm trạng Sư Thi khá lên, cô ấy giục anh ta: “Chắc chắn trong này có bệnh nhân lây nhiễm, anh mập mau mở đi.”

Nếu trong hòm lạnh có người thì mới ghê ấy, Bàn Tử tiện tay giật ra, anh ta sửng sốt, vậy mà không mở được.

Trọng lượng hòm lạnh có gì đó khác thường, không giống một cái hòm rỗng, dường như đang chứa thứ gì nặng bên trong.

Sư Thi tròn mắt, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.

Sấu Hầu thì lại nghĩ Bàn Tử đang diễn, trợn mắt chế giễu đối phương.

Tim Bàn Tử đập thình thịch, anh ta kéo mạnh hòm ra, ló đầu quan sát bên trong, bắt gặp một đôi con ngươi đen tuyền, anh ta đột nhiên hít sâu một hơi: “Má ôi!”

Con mẹ nó có người nằm trong đó.

Gương mặt trắng bệch kết sương của xác chết.

Ngực không phập phồng!

“Wow!” Sư Thi thốt lên, giọng run run: “Đây là bệnh nhân bị lây nhiễm à, nhìn giống người chơi thật đấy.”

Sấu Hầu đi lên nhìn thoáng qua: “Sao tôi thấy giống người chơi vậy nhỉ?”

Nhưng nếu là người chơi thì sao lại không động đậy?

Cả ba người thoáng nghi ngờ.

Người trong hòm lạnh đột nhiên cử động, cơ thể co giật dữ dội, run rẩy như bệnh nhân bị động kinh, anh ta vươn tay nắm lấy cổ tay người gần mình nhất.

Sư Thi chỉ cảm thấy có thứ gì đó trơn lạnh chạm vào tay mình, tóc cô ấy dựng đứng, ngay lập tức nổi da gà khắp người!

Thật ra Sư Thi rất nhát gan, cô ấy hét lớn, hất cánh tay xác chết đang nắm lấy mình ra, xoay người chạy về phía lối thoát hiểm.

Sấu Hầu thấy thế lập tức đuổi theo, nhưng không biết Sư Thi chạy đi đâu, cửa thoát hiểm lúc đóng lúc mở, không biết cô ấy chạy đến tầng mấy rồi.

“Cô cả?” Sấu Hầu gọi đối phương qua bộ đầm nhưng Sư Thi không trả lời, chỉ có tiếng thở dốc.

Bàn Tử nhìn thi thể trong hòm lạnh vẫn đang run rẩy, cũng gào lên một tiếng, chạy tóe khói, để lại tiếng hét lơ lửng trong nhà xác ——

“Hai người đừng bỏ tôi lại một mình!”

Thân thể mập mạp chạy ngay theo vào lối thoát hiểm, thi thể trong hòm lạnh vẫn đang run rẩy không ngừng, một tia điện kỳ ​​lạ lóe lên, thi thể ngừng run.

“Con bà già nó, game này bị điên à, có nhà xác nào lại để dùi cui điện vào hòm lạnh hả, giật chết tao rồi, nãy còn suýt chết rét nữa chứ! Buốt cóng cả đầu!”

“Tôi đoán là nhà phát hành cũng không nghĩ có người chơi rảnh rỗi sinh nông nổi chui vào hòm lạnh nhà xác.”

“Đm, mấy ông bảo tôi trốn đó mà? Ba bọn họ bị tôi dọa lao ra cầu thang, hài vãi. À tôi đi bọc hậu đây, cẩn thận đừng để bọn họ chuồn mất.”

Thi thể này là một thành viên của đội ném bom, sau khi báo cáo tình hình qua bộ đàm, anh ta định nhảy ra khỏi hòm lạnh luôn nhưng lại bị mắc kẹt.

“Tạch ——“

Đèn trong nhà xác đột nhiên tắt ngấm, khắp nơi tối om, chỉ có hòm lạnh vừa nãy bị ba người mở là hắt ra ánh sáng xanh mờ ảo và khí lạnh làm người ta rợn lưng.

Thành viên kia: “…”

Đúng là ngu mới rúc vào đây!



Sư Thi leo một phát lên ba tầng, rõ ràng là chạy cả mấy không muốn trong game cũng không thấy mệt nhưng cô ấy lại thở hồng hộc, bàn tay đột nhiên nắm lấy mình trong nhà xác vừa rồi khiến cô ấy sợ hãi.

Sư Thi đưa tay ra chạm vào quả bom giấu dưới váy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Sấu Hầu và Bàn Tử trong bộ đàm đang lo cho cô ấy, Sư Thi đáp: “Tôi không sao, tôi đang ở tầng 3.”

Cuối cùng Sư Thi cũng thực hiện được tâm nguyện gặp bệnh nhân nhiễm bệnh, thấy Sấu Hầu nói đến tìm mình, cô ấy trả lời: “Tôi tự lục soát tầng 3 cho, đừng coi tôi là trẻ con, anh không cần bảo vệ tôi trong game đâu.”

Đối phương đã nói vậy rồi, Sấu Hầu đành thôi, lục soát tầng bên dưới Sư Thi.

Bàn Tử ngồi phịch dưới bảng chỉ dẫn ở lối vào bệnh viện, một lúc lâu sau mới đứng dậy, bắt đầu loot phòng chờ và phòng cấp cứu ở tầng một.

Tầng hai có khoa khám bệnh và vài phòng bệnh, toàn bộ tầng 3 mới là phòng bệnh.

Sư Thi tìm kiếm từ phòng bệnh đầu tiên bên tay trái cầu thang, tất cả các phòng bệnh đều có tông màu xanh nhạt, chiếc bình hoa lật úp đầu giường còn nước đọng chưa ráo những bông cúc trên mặt đất đã khô héo.

Sư Thi thấy một quả bom ở cạnh hoa cúc, cô ấy bước nhẹ đến gần, cúi xuống nhặt quả bom lên, để ý thấy có một góc áo lòi ra dưới gầm giường bệnh.

Màu đỏ đen giống áo của người chơi, Sư Thi không suy nghĩ nhiều, kéo chốt quả bom vừa nhặt, ném xuống gầm giường, còn mình chạy vào toilet trốn.

Quả bom nổ vang toàn bệnh viện, không có thông báo giết người hiện lên, Sư Thi thò nửa đầu từ sau cửa toilet, thấy tứ chi bằng nhựa bị nổ tung dưới đất.

“Hóa ra là hình nộm, giống thật ghê.” Sư Thi mất tự nhiên chỉnh lại váy, cảm thấy xấu hổ vì phản ứng thái quá vừa rồi của mình.

Bàn Tử hỏi: “Sao vậy?”

Sư Thi nói: “Nhìn nhầm quần áo của người chơi.”

Bàn Tử “À” lên, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lại không nghĩ ra.

Sư Thi loot hết năm căn phòng bệnh, nhặt được không ít bom, có vứt hết đạn trong balo đi cũng không nhét thêm bom được, váy đỏ càng bồng lên như đeo tùng phồng*.

(*) Tùng phồng



Sư Thi không chứa nổi bom nữa toan ném đi, cô ấy liếc nhìn quanh giường bệnh, ngẫm nghĩ rồi giẫm lên trên giường bệnh, cẩn thận bước qua hình nộm bệnh nhân.

Cô ấy không để ý sau khi mình bước qua, bệnh nhân dưới chân mở hai mắt nhắm chặt ra.

Thành viên đội đấu súng không ngờ mình vừa mở mắt lại được thấy cảnh tượng đặc sắc như thế… Dòng thứ khốn nạn, cái đó là quần lót bom hay gì?

Sư Thi hồn nhiên xé toạc tấm rèm màu xanh nhạt, làm thành một cái bọc nhỏ, nhảy xuống giường bệnh.

Người trên giường bệnh mất cơ hội tốt nhất để tấn công, mà anh ta vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, hóa ra dưới váy cô gái không có cảnh đẹp, chỉ toàn bom là bom!

Sư Thi ngâm nga hát, cho hết bom không cầm được vào cái bọc nhỏ. Cô ấy như thể có thể chất hấp dẫn bom, chỉ trong thời gian ngắn đã ôm được 41 quả.

Sư Thi thích số chẵn, cảm thấy 40 quả là đủ nên tiện tay rút chốt, đếm ngược giây nổ…

Sư Thi ra khỏi phòng, thành viên đội đấu súng lặng lẽ xuống giường, đi sau cô ấy một bước.

Ngay khi anh ta lặng lẽ nhấc súng lên, một vật bầu dục màu xanh lăn đến chân, cánh cửa phía trước bị cô gái vóc dáng xinh đẹp mặc váy đỏ đóng lại một cái tàn nhẫn, thành viên đội đấu súng im lặng há to miệng, “Thầy ông nội nó.”

“Bạn hạ gục người chơi Lá rụng im ắng bằng Bom.”

Sư Thi vừa đóng cửa ngẩn ra một hồi mới có phản ứng, quay người lại mở cánh cửa phòng bị nổ tung mất dạng ra.

Người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân nằm sấp dưới đất, Sư Thi dơ xà beng lên đập chết đối phương.

“Có kẻ địch.” Sư Thi nói vào bộ đàm, cô ấy nhảy từ cửa sổ tầng 3 xuống bệ cửa tầng 2 rồi nhảy xuống tầng 1.

Sư Thi đếm số phòng mình có thể nhìn thấy, tổng cộng là 36 phòng.

“Tôi muốn ném bom, hai người nhanh chóng ra ngoài đi.”



Mỗi một quả bom lại thêm một người chết, âm vang cả bệnh viện.

Tầng trên tầng dưới, xung quanh là tiếng bước chân liên tiếp.

Bàn Tử và Sấu Hầu vừa nghe thấy Sư Thi cảnh cáo, một bệnh nhân mặc đồng phục xanh trắng của bệnh viện đi ra khỏi toilet hoặc giường bệnh.

Bàn Tử: “…”

Thời nay người chơi chơi game còn chuyên nghiệp đến vậy sao, mặc cả đồng phục bệnh nhân chẳng khác gì bệnh nhân thật.

Bảo sao Bàn Tử thấy cứ có chỗ là lạ, sao hình nộm bệnh nhân trong bệnh viện lại mặc đồ của người chơi được?

Bàn Tử và người chơi mới bò từ gầm bàn ra nhìn nhau, Bàn Tử tiến lên chổng mông ngồi xuống đầu người kia, một giây sau, anh ta nghe thấy tiếng bom liên tiếp truyền từ các tầng đến.

Người chơi dưới mông vừa mới tắc thở.

Bàn Tử tru lên như lợn bị chọc tiết: “Cô cả! Tôi vẫn trong này mà!”

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bùng lên khắp bệnh viện, tường của các tòa nhà bị nổ tung ầm ầm rồi đổ xuống.

Sư Thi nhìn chằm chằm vài nơi ở tầng trệt, miệng lẩm bẩm tính toán vị trí trọng yếu của tòa nhà, ném bốn quả bom còn lại thật thấp.

Tầng trệt sụp đổ, tòa nhà bệnh viện bấp bênh không còn chống đỡ nổi, cả tòa nhà sụp đổ dưới chân Sư Thi, bụi mù mịt khắp nơi làm mờ cả mắt.

Nguyên Tiểu Diệp đang ở trên sườn đồi, quan sát hết thảy qua scope, trước khi thu hồi scope, cô tiện tay headshot một người chơi đang chạy bo.

Trong đầu Nguyên Tiểu Diệp phân chia đại khái thành viên trong đội.

Bàn Tử —— Tuyển thủ nặng cân.

Sư Thi —— Người chơi hệ bom chấp hết.

Sấu Hầu —— Sâu lười giấu nghề.



Chuyện ở bệnh viện còn chưa kết thúc, sau khi tòa nhà sụp đổ, Sư Thi không thấy có thông báo hạ gục.

Thiết lập của người chơi là lính đặc chủng được tiêm thuốc biến đổi gen, chỉ mỗi bị nhà đè thì không giết được họ.

Trong đống đổ nát của tòa nhà, mọi người trong bộ quần áo bệnh viện rách nát lần lượt đứng lên, toàn bộ ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc váy đỏ trước mặt.

Sư Thi không khỏi lui về phía sau một bước, khuôn mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn.

Đôi mắt Sư Thi phản chiếu những thân thể kỳ lạ đầu rơi máu chảy kia.

Bọn họ là người chơi hay là bệnh nhân nhiễm bệnh mà anh mập nói?

Sư Thi định lấy súng nhưng nhớ ra súng của mình chỉ có băng đạn, cô ấy đã ném sạch để cất bom mà.

Bàn Tử đẩy tảng đá trên đỉnh đầu ra, dốc hai chai thuốc giảm đau vào miệng, đảm bảo thanh năng lượng đã đầy mới đứng dậy từ khe đá, đứng trước mặt Sư Thi như một người khổng lồ.

Sấu Hầu chui ra khỏi hai phiến đá hình tam giác, đi đến cạnh Bàn Tử.

Hai người vô hình trung bảo vệ Sư Thi sau lưng.



Một phe là ba người ít ỏi, một phe là mười hai người đông đảo, Bàn Tử không hiểu tại sao đối phương lại nhìn bọn họ như đang nhìn miếng thịt béo.

Bàn Tử không có ấn tượng mình từng giết họ trong game bao giờ, chắc hẳn không phải nạn nhân của YB song sát.

“Các anh em, chơi game không cần ác vậy chứ.” Bàn Tử cười ha ha nói, đồng thời chân lặng lẽ di chuyển về cây cột đằng sau.

“Đánh chết thằng mập này!”

Mười hai người hét lớn một tiếng, nổ súng bắn phá.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv