Ăn Con Gà Lớn

Chương 42



Khoảng cách từ trường học đến bo tiếp chỉ hơn 500 mét.

Nguyên Tiểu Diệp không có ý định vào bo.

Gần khu ký túc xá có một chiếc xe Jeep đậu, trên mặt đất có bốn thùng thuốc, tổng cộng có mười bốn bộ y tế và sơ cứu, chưa kể nước uống và thuốc giảm đau.

Đống tài nguyên này đủ để Nguyên Tiểu Diệp chèo chống chịu bo cắn để giết người.

Ai cùi thì giết luôn, kỹ năng không tệ thì giữ lại.

Cô chất họ lên xe để đưa đến chỗ đám Bàn Tử, cải thiện sức mạnh cho tốt.

Nguyên Tiểu Diệp mở bản đồ ra nhìn lại.

Đường máy bay đi từ cảng Primorsk đến thành phố Lipovka, xác suất lớn là người chạy bo sẽ phải đi qua trước trường học để đến bo an toàn ở thành phố Lipovka.

Còn một số người thích bắn nhau thì nhất định sẽ ghé trường học thăm thú, căn bản do trường học thường có các người chơi giỏi thủ trường.

Nguyên Tiểu Diệp đột nhiên nhận ra điều gì đó——

Bệnh viện cũng ở trong bo, thậm chí là tâm bo, chắc ai đó sẽ vui chết mất?

Quả nhiên, Sư Thi trong bộ đàm hớn hở đặt câu hỏi:

“Anh mập, bệnh viện ở giữa bo nè, chúng ta tới xem bệnh nhân bị nhiễm bệnh đi!”

“… Ừ, lát rồi đi.”

Nguyên Tiểu Diệp nghe ra sự tuyệt vọng của Bàn Tử, cô không khỏi cong mắt, nâng khẩu 98K gắn scope 8x lên, quan sát ngọn núi phía sau trường học.

Trên đảo Tuyệt Địa vĩnh viễn là trời nắng, ngọn núi phía sau trường rợp bóng cây xanh, ánh mắt Nguyên Tiểu Diệp di động theo bóng cây lắc lư, họng súng di chuyển rồi đột ngột quay lại, ánh mắt cô dừng trên một đống cỏ cao.

Ngoài thế đất khá cao, cỏ cây chung quanh bãi cỏ này gần như không có gì khác biệt, cỏ mọc xanh mướt tươi tốt, lay động trong gió, mỗi tội là nó biết đi.

Cứ cách vài giây là nó lại bò lên trước chưa đến nửa mét, nếu Nguyên Tiểu Diệp không nhớ kỹ trước đó vị trí này không có bãi cỏ cao như thế kia thì chắc chắn cô đã bị lừa rồi.

Skill ngụy trang cao siêu như vậy, vượt mặt quả áo choàng phấp phới của đội trưởng Hao Châu Cuồng Hoan từng vô tình gặp, đấy mới đáng gọi là bộ Ghillie(1) thính “this”.

Nguyên Tiểu Diệp không do dự rỉa luôn một phát đạn vào người nó!

Bãi cỏ cao nở hoa đỏ tung tóe, người ngụy trang rõ ràng sửng sốt, đến độ này rồi còn bị phát hiện á?

Anh ta trốn đi ngay lập tức, tiếng súng lại vang lên hai lần nhưng anh ta không dính, dường như sau khi anh ta di chuyển thì không bị phát hiện nữa.

Như thể một phát súng vừa nãy chỉ là vô tình thôi.

Anh ta nói với 3 thành viên kia: “Hướng nào vậy?”

Có người bị bắn nói: “Khu trường.”

“Lên, bắn bỏ cái đám trùm trường đi! Chúng nó không biết không được chiếm trường công làm của riêng hả!”

Bốn thành viên mặc bộ ghillie tự chế di chuyển, đến phía dưới tòa nhà dạy học trong nháy mắt.

Bọn họ đều nhịp, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, giống như những người lính được huấn luyện, nhanh chóng âm thầm tấn công kẻ địch ở trường học.

Cánh cổng sắt dẫn lên sân thượng của khu dạy học đóng chặt, đội trưởng trong bốn người vẫy tay về phía trước.

Ba người phía sau lập tức tản ra các vị trí khác nhau, khoảng cách vừa phải có thể nhanh chóng yểm hộ lẫn rút lui.

Đội trưởng vừa hé cửa sắt ra, quăng ngay bốn năm quả nade sắp nổ vào.



Nghe thấy âm thanh kỳ quái chói tai, anh ta mới đạp tung cánh cửa sắt, cả bốn người bọn họ xông vào!

Tầng thượng trống không!

“Không thể nào, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng bước chân trong tòa này…”

“Hay là sang tòa bên rồi?”

“Nhảy từ đây xuống là xanh cỏ rồi, sao mà nhảy thẳng từ tòa này sang tòa kia được.”

“Thế người trong này biến đâu rồi?”

“Cộp.”

Một âm thanh nhẹ hều, bốn người cúi xuống nhìn, một lon tăng lực bị bóp gần thành miếng sắt rơi xuống dưới chân họ, họ lập tức quay đầu nhìn về phía sau!

Trên cánh cửa sân thượng, một người mặc bộ đồng phục trường màu đen vàng đang ngồi xổm trên đó hơi nghiêng đầu, miếng kính mắt trên tấm mặt nạ phòng độc phản lại tia nắng chói mắt.

“Ôi, bị phát hiện rồi.”

Giọng nói phát ra từ dưới mặt nạ phòng độc đầy bình tĩnh, không chút thăng trầm, lọt vào tai đội Ghillie thành ra qua loa, khinh người.

Đội Ghillie tự nhận mình là đàn ông đích thực, không thể chịu cái kiểu khiêu khích coi thường như thế được!

Cả 4 giương súng lên, đạn tạch tạch rời nòng, nã vào người trong phòng.

Cảnh tượng hàng trăm viên đạn lao vào cùng lúc khá là hoành tráng, như tạo nên một bức tường đồng vách sắt làm từ đạn, tạo cho người ta cảm giác áp bức vô cùng.

Bốn người này tuyệt vời ghê…

Nguyên Tiểu Diệp xúc động.

Cô nhất định phải lôi bọn họ đến cho ba người Bàn Tử luyện tập mới được!

Nguyên Tiểu Diệp móc cái chảo ra, dưới tầm nhìn khó tin của đối phương, dư ảnh của bàn tay lóe lên, đánh ra một con đường trống giữa tường đạn, còn cô thì nhảy từ chỗ trống xuống mái nhà!

Hai chân Nguyên Tiểu Diệp vừa chạm đất, thân thể còn chưa đứng vững, trực tiếp nghiêng người dùng đà nhảy xuống, hóa thành một con báo lao về phía bốn người bọn họ.

“Một người.” Nguyên Tiểu Diệp phun ra hai chữ.

Cũng phải cảm ơn bộ ghillie tự chế của họ mà Nguyên Tiểu Diệp mới có thể trói chặt một người trong đó dễ như trở bàn tay.

Nguyên Tiểu Diệp trói được người kia liền đá anh ta sang một bên, người thứ hai rất cảnh giác không dễ trói như vậy nữa, anh ta còn có sự hỗ trợ của hai đồng đội.

Nguyên Tiểu Diệp tóm luôn cổ họng anh ta, dùng anh ta làm khiên người lẫn nạng người, mượn lực bay lên đá chân sau đó trói chặt.

Cô dùng chân kẹp đầu một người, dùng chiêu cá sấu vặn người, quét hai người kia lăn ra đất.

Cả đội ghillie gục!

Nguyên Tiểu Diệp im lặng nhìn ba người ngã xuống đất, cô nói với người bị khống chế đầu tiên còn sống sót: “Anh cứu bọn họ lên, giúp tôi một chuyện thì tôi tha chết.”

Đội ghillie: “???”



Đội ghillie gục hết, Sương Diệp cho họ thuốc, bọn họ cẩn thận nhìn Sương Diệp đang lau súng, không dám thở mạnh.

Đúng vậy, kẻ biến thái này chính là tên chó đẻ nổi danh nhất game, Sương Diệp.

Sương Diệp nói sẽ không giết họ, lát sẽ gom người lại đưa họ tới chỗ này, chỉ cần họ có thể giết chết 3 người kia thì sẽ được sống.

Đội ghillie không biết Sương Diệp muốn gom bao nhiêu người nữa.

Khi đội đầu tiên ở thành phố Pochinki xuất hiện cạnh bọn họ, bọn họ ngồi trong góc ngượng ngùng lịch sự vẫy tay chào nhau.

Đội đấu súng: “Các ông cũng bị yêu cầu đi đánh ba người à?”

Đội ghillie: “Đúng rồi đó.”

Đội đấu súng: “Sương Diệp mạnh thật, vừa rồi bốn người bọn tôi cũng không bắn lại anh ta, mẹ nó vừa rồi anh ta bắn thật… Anh ta nói nếu chúng tôi có thể đánh chết bốn người kia thì ra ngoài sẽ addfriend, sau này lập được phòng luyện tập cùng anh ta.”

Đội ghillie: “…” Ủa sao bọn họ không được lợi ích add friend vậy!

Có một đội thứ ba muốn tấn công trường cầm trùm, Nguyên Tiểu Diệp diệt sạch bọn họ không hề chớp mắt.

Đội ghillie hỏi: “Không cần gom bọn họ sao?”

Mặt Nguyên Tiểu Diệp vô cảm: “Bọn họ quá cùi.”

Thế nên đội ghillie và đấu súng mới biết, hóa ra không phải Sương Diệp gom hết, mà là gom có chọn lọc nha!

Trong lòng hai đội không khỏi đắc chí, Sương Diệp đều coi trọng bọn họ, có nghĩa là thực lực của bọn họ không kém tuyển thủ chuyên nghiệp lắm hả?

Nguyên Tiểu Diệp lại chiêu mộ một đội ném bom khác, ba scouter, xàm xí và chúa lươn.

Trong đó lươn chúa thật ra là fan cứng của Nguyên Tiểu Diệp, lúc nào cũng khéo léo lấy lòng.

Mọi người ở chung với nhau vui vẻ, người chơi PUBG chưa từng tụ tập đông như vậy bao giờ.

Dù sao cũng không ai cảm thấy hành vi cưỡng chế tạm giam của Sương Diệp là đang làm nhục bọn họ.

Chơi vui ơi là vui!

Nếu Sương Diệp gom được thêm mấy người nữa là bọn họ có thể góp mấy bàn mạt chược rồi.

Mọi người tham gia cup ăn gà, chung quy là hy vọng có thể tiến vào top 4.

Lúc đầu cứ nghĩ gặp Sương Diệp chỉ có đường chết, không ngờ còn có cơ hội sống tiếp và hóng được tin thú dzị như thế ——

Sương Diệp và “bạn thân” ai nấy lo trong lời đồn đã trở mặt thành thù, cố ý tìm người diệt đồng đội để trả thù…

Tình cảm yêu hận giữa các nhân vật truyền thuyết thật sự không phải chuyện mà người chơi bình thường như bọn họ có thể hiểu được.

Những người không cùng một đội hợp tác với nhau, đám đông hùng mạnh như đồng chí súng bên súng đầu sát bên đầu.

Trong game rất hiếm thấy chuyện thú vị đến thế này!

Bo đang thu dần, ở gần đó có một chiếc Jeep, Nguyên Tiểu Diệp chắc chắn sẽ không để đám người này khuất khỏi phạm vi trông coi của mình.

“Lên xe.” Nguyên Tiểu Diệp ra lệnh cho những con tin có mặt.

“Mỗi một cái?” Mười lăm người đồng thanh, tiếng hô kinh ngạc cùng vang lên gần như xuyên thủng bầu trời.

“Xe không còn chỗ trống thì lên nóc.” Nguyên Tiểu Diệp vừa dứt lời, xe Jeep rung lên bần bật, nhét một phát mười người vào xe!

Không ai dám chiếm ghế lái của Nguyên Tiểu Diệp, hai người ngồi ghế phụ, gầy ngồi trên đùi mập, hai người bọn họ thoải mái hơn hàng sau chen chúc nhiều.

Đông quá nên năm người sau không chui vào được, ba người bị buộc ngang cửa sổ, trong đó một người nằm trên đùi năm người, hai người khác chỉ rúc được nửa người vào trong xe.

Bên ngoài vẫn còn năm người nữa, bọn họ đờ đẫn nhìn đôi chân đung đưa ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy nóc xe tốt biết bao, ít nhất cũng không bị thành bánh mì kẹp thịt.

Nhưng khi năm người nhìn thấy Nguyên Tiểu Diệp móc sợi dây thừng tự dưng xuất hiện ra, bọn họ liên tục xua tay.

“Đại thần Sương Diệp, chúng tôi thề không chạy, nằm trên nóc im thin thít, không cần trói chúng tôi lại đâu!”

“…”

Phản kháng không có hiệu lực.

Từng người trong năm người bị dây thừng buộc lên nóc xe, vừa mở mắt ra là thấy trời xanh mây trắng, tâm trạng vô cùng buồn bực.

Một người không nhịn được cười, cả xe phá lên cười, một người vừa cười vừa nói: “Ê ông nghĩ có ai report chúng ta chở quá tải không nhỉ? Nhỡ bên chăm sóc khách hàng bắt chúng ta offline thì sao?”

“…” Nguyên Tiểu Diệp dừng lại, lập tức đạp ga lao xuống phía dưới, tốc độ xe jeep được nâng lên cao nhất, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại chỉ còn dư ảnh.

Mấy người trên nóc xe lập tức trượt về phía sau, nếu Nguyên Tiểu Diệp không trói lại khéo đã lăn vào góc xó xỉnh nào rồi.

Xe jeep phóng nhanh về hướng bệnh viện, Nguyên Tiểu Diệp muốn đến trước đám Bàn Tử để lùa người vào trước.

Bô xe Jeep bốc khói nghi ngút, một team đang chạy bo dừng bước nhìn hướng xe Jeep mất dạng.

“Tao hoa mắt hả?”

“Mắt mày không hoa đâu, tao cũng thấy.”

“Quá tải đúng không?”

“Chắc chắn luôn!”

“Vờ lờ tao còn thấy bốn cái chân thò ra khỏi cửa sổ nữa?”

“Tao nghi ngờ tụi này team-up chơi bẩn…”

Đội chạy bo nghi ngờ cuộc đời nảy ra 1001 câu hỏi vì sao, bọn họ kéo hai chân nặng nề, vừa chạy bo vừa tìm kiếm chăm sóc khách hàng để báo cáo bug.

Đội chạy bo: “Alo chăm sóc khách hàng, tôi vừa thấy có người chở xe quá tải người, một cái Jeep cả mười mấy mống, vi phạm luật an toàn giao thông!”

CSKH PUBG: “Xin chào bạn yêu, PUBG không hề có luật giao thông, muốn lái bừa kể cả lái bằng đầu cũng được ạ.”

Đội chạy bo: “Cái đm, bọn họ quá đáng lắm, sao bọn họ có thể chui hết vào một xe như thế chứ, điều này làm những người nghiêm túc chạy bo như chúng tôi rất khó chịu!”

CSKH PUBG: “Nếu bạn yêu không vui thì tôi đề nghị bạn quăng cho một quả bom nổ banh xác cả lũ đi ạ! Đây là quy luật sinh tồn trên đảo PUBG mà!”

Đội chạy bo: “… Đừng có mà gọi bạn yêu nữa! Đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đấy! Mấy người làm chúng tôi cảm thấy như đang nói chuyện với con robot vô cảm ý!”

CSKH PUBG: “Dạ, xin hỏi người chơi còn thắc mắc gì cần giải đáp không?”

Đội chạy bo: “Tôi báo cáo bọn họ đang teamup trái luật trong cúp Ăn gà!”

CSKH PUBG: “Xin lỗi, việc lập đội bất hợp pháp sẽ được xác định bởi bộ não của trò chơi, điều này không thuộc thẩm quyền của chăm sóc khách hàng.”

Đội chạy bo tự kỷ luôn.



Ở phía bên kia, chiếc xe Jeep quá tải được báo cáo đã đến dưới bệnh viện.

Nguyên Tiểu Diệp dặn dò xong lập tức lạnh lùng lôi hết cả lũ ra, lái xe rời đi, không để đám Bàn Tử phát hiện cô từng tới bệnh viện.

“Sương Diệp đi rồi…” Scouter lặng lẽ hỏi, “Chúng ta cũng đi được rồi chứ nhỉ?”

“Đi cái nỗi gì, hoàn thành nhiệm vụ cùng bọn này mau, không là cho ông lên bàn thờ đấy nhé.” Đội đấu súng vừa nghe người này nói lập tức chĩa bốn họng súng sang, “Không một ai được phép ngăn cản bọn này đấu súng với đại thần Sương Diệp!”

Chúa lươn thì thầm: “Sương Diệp nói chỉ cần tiêu diệt được ba người là sẽ addfriend mình sau game.”

“Đứa nào mà ngăn bố add Sương Diệp thì ha ha…” Nụ cười của anh ta trở nên dữ tợn, “Bố cho ăn full combo vào mồm!”

Tất cả mọi người kể cả đội đấu súng đều tránh xa lươn chúa hai bước, fan cuồng mất não đáng sợ thật.

Khi mọi người chuẩn bị vào bệnh viện, đội ghillie đột nhiên ngăn họ lại: “Những người mặc quần áo sẫm màu nên đi thay đi, quần áo sáng màu hợp trốn trong môi trường bệnh viện hơn.”

Đội ghillie hơi dừng lại: “Quần áo bệnh nhân của hình nộm trên giường có thể lột được, chúng ta nhét hình nộm xuống gầm giường, thay đồ bệnh nhân xong thì lên giường nằm…”

Họ không nói hết câu nhưng mọi người đều hiểu ý.

Nhưng mọi người đều nhìn đội ghillie với ánh mắt kỳ lạ, khi không lại đi lột quần áo bệnh nhân của hình nộm làm gì, người bình thường có ai làm vậy đâu?

Đội ghillie nhìn trời, lúc đó họ chỉ muốn nhòm thử hình nộm nữ bệnh nhân có real không ấy mà.

“Đi, thay quần áo đi.”

“Vì đấu súng cùng Sương Diệp!”

“Vì addfriend với Sương Diệp!”

“Ờ… Vì tự do?”

“Đánh chết ba người đội Thích ăn gạo!”



Chỗ của ba người Bàn Tử.

Súng Sư Thi di chuyển lên xuống, bước chân nhẹ nhàng như một đứa trẻ đi chơi du xuân, cô ấy nói thầm: “Bệnh nhân lây nhiễm, bệnh nhân lây nhiễm, mình muốn xem bệnh nhân lây nhiễm!”

Sư Thi vui vẻ như thế, Sấu Hầu hung tợn cầm súng chọt mông Bàn Tử, hằn học nói: “Cậu còn định lừa cô ấy đến bao giờ?”

“Nhìn cổ như vậy thì tôi nên nói gì đây.” Đầu Bàn Tử hận không thể chui xuống đũng quần.

Anh ta không dám tưởng tượng sau khi Sư Thi phát hiện bệnh viện không có bệnh nhân lây nhiễm thì sẽ thất vọng đến nhường nào.

Bàn Tử tin chắc mọi chuyện trên đời này đều đâu sẽ có đó, có hy vọng trong khốn khó, ông trời sẽ không tàn nhẫn với anh ta như vậy.

Bàn Tử ngẩng đầu lên, định vòng vo trước: “Cô cả ơi.”

“Hả?” Sư Thi nghiêng đầu nhìn Bàn Tử, đôi mắt đẹp sáng ngời, “Sao vậy?”

Bàn Tử nhìn đối phương, hai má bỗng nhiên nóng lên, che mặt nhìn sang bên cạnh, úp mở một hồi.

“Không có gì, chỉ là… Lát nữa cô thấy bệnh nhân lây nhiễm thì đừng kích động quá kẻo bị họ tấn công đấy.”

Sư Thi: “Được.”

Sấu Hầu: “…”

Cả ba nhanh chóng đến bệnh viện, nơi bị phiến quân rửa tội vì những thí nghiệm di truyền vô nhân đạo.

Lưới sắt bị xé toạc ném sang một bên, tường của viện loang lổ tro bụi, bốn phía hoang vu, đến cả không khí ở đây cũng đông cứng lại.

Sư Thi đưa hai tay lên miệng hét lớn, phá vỡ sự im lặng của bệnh viện: “Bệnh nhân lây nhiễm! Tôi tới rồi!”

Bà nội ơi! Nhỡ ở đây có người thì sao hả!

Bàn Tử với Sấu Hầu hoảng hốt, chỉ sợ có đội nào xông từ bệnh viện ra gạt giò cả lũ.

Cũng may hình như bệnh viện không có ai, rất yên tĩnh.

(1) Có bốn loại ghillie trong trò chơi này (ngoài đời nhé, còn trong truyện chưa phát triển đủ cả 4). Trên mỗi map, các nhà phát triển đã tạo ra một bộ trang phục ngụy trang đặc biệt phù hợp với môi trường nền của bản đồ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv