Ăn Con Gà Lớn

Chương 35



Edit: Tê Tê Team

“Chỗ này cái gì cũng có ngoài ánh sáng.”

“Haiz, mang được cái gì ngoài quần áo vào đây được thì tốt, thế có phải đỡ ngồi dài chán vãi không, ít ra còn chơi được vài ván poker giải buồn.”

“Ít ra ở đây còn rộng, tốt hơn bốn người chen chúc nhà vệ sinh nhiều.”

“Nói chuyện nhỏ tiếng thôi xem nào, chỉ sợ có người khác phát hiện ra cái tầng hầm này.”

“Chẳng sao đâu, có mỗi cái cửa, ai vào biết ngay, tuyệt đối sẽ không bị chặn cửa nổ chết, rộng thế này tha hồ mà trốn.”

“Haiz, lần trước bị Sương Diệp đánh bom chết ở toilet xong tôi cứ thấy không gian kín là sờ sợ, mà game rộng như thế sao chúng ta lại gặp phải Sương Diệp chứ?”

Lời này vừa nói ra, thân phận đội bốn người lập tức trở nên rõ ràng, còn ai ngoài đội WC bị Sương Diệp dùng nade mai táng trong toilet. 

Bốn người Gà mềm nướng tỏi, Vua Qua Qua bủn xỉn, Ngày nào cũng gió tuyết, Cho tôi một chén canh Mạnh Bà bị Sương Diệp giết để lại bóng ma tâm lý không nhỏ, sau ván game ấy, bọn họ rất ít khi đi trốn tập thể trong toilet.

Đồng thời chịu ảnh hưởng của YB song sát, bọn họ ra sức tìm nơi trốn đáng tin, không núp ở chỗ dễ bị giết như vậy nữa.

Bốn người vắt không ít óc mới tìm được nơi người chơi bình thường không phát hiện ra được.

Nhà kho có mái đỏ lớn nhất Gatka, một cánh cửa sắt nhỏ được ẩn giấu dưới những đống lúa mì xếp chồng lên nhau. Bên trong cánh cửa là một lối đi dẫn đến tầng hầm, trong đó có những dụng cụ tra tấn kỳ lạ, giống như những giá treo hành quyết được sử dụng thời cổ đại.

Trong góc trong cùng vẫn còn những bộ xương đầy bụi, bốn người đội WC sợ đến bò khỏi tầng hầm.

Gần cầu vượt biển của căn cứ quân sự có một đường hầm thông ra bốn hướng, nhưng người đội WC đều sợ bóng tối, hơn nữa tầng hầm Gatka từng là nơi hành quyết, bọn họ không muốn trốn trong đó.

Biết đâu PUBG official lại tung trứng màu “Quái vật kinh dị”!

Trong một sự kiện trước đó, PUBG official từng giấu “trứng màu Zombie” nhưng không cho người chơi biết, một nhóm người chơi sợ hãi đã liều mạng khiếu nại nên mới bỏ cái trứng màu đó đi.

Vẫn là căn cứ quân sự, nằm trong nhà hướng biển của cảng Novorepnoye, cửa cầu thang của nhà hướng biển không trang trí giấy dán tường hoa, nhấc giấy dán tường hình cánh cửa lên là có một diện tích bên trong.

Khéo là Sấu Hầu cũng biết nơi này, anh ta không cẩn thận cướp cò, đạn bắn xuyên qua tấm ván gỗ ở đây, đá mấy tấm ván gỗ kia ra mới biết đây là tầng hầm.

Niềm vui ngoài ý muốn, giống như tìm ra đầu mối mới cho trò chơi xếp hình.

PUBG có rất nhiều thứ để người chơi khám phá, PUBG official thiết kế bản đồ phải nhọc lòng lắm chứ, nếu chỉ coi nó là một game sinh tồn bắn nhau đơn giản thì sẽ chết ngay dưới tay người chơi “sinh tồn” thực thụ.

Tận dụng tất cả tài nguyên xung quanh để sống sót, súng ống chỉ là vũ khí thuận tiện nhất và sát thương lớn nhất để chiến đấu trong số tài nguyên.

Ẩn mình, chạy trốn, đối mặt với đối thủ không biết sẽ xuất hiện từ đâu, mùi máu tươi không thể tản đi bao phủ toàn bộ đảo Erangel, hòn đảo từ đầu đến cuối đều làm người ta run rẩy sợ hãi —— đây mới là game sinh tồn chân chính!

Nhưng bây giờ mọi người chỉ thích bắn nhau.



Trong tầng hầm của căn phòng nhìn ra biển, ba người Sấu Hầu, Bàn Tử và Sư Thi không dám thở mạnh, chỉ sợ bốn người ngồi nói chuyện phía trước sẽ phát hiện ra.

Cầu thang họ đang đi rất hẹp, nếu bốn người mà phát hiện ra họ thì nhất định sẽ ăn no kẹo đồng.

Khi họ thận trọng bước xuống cầu thang, cả ba nghe thấy tên Sương Diệp, lại là một đội bị Sương Diệp giết chết.

Bàn Tử chẳng có ấn tượng gì về họ, hẳn là chiến tích trước khi Sương Diệp và anh ta thành lập YB song sát.

Đáy lòng Sư Thi lại sùng bái Sương Diệp, đi đâu cũng thấy người bị Sương Diệp giết, loại cảm giác này còn vui vẻ hơn mình được ông nội tặng nguyên hòn đảo nghỉ dưỡng trên hành tinh thực dân vào dịp sinh nhật.

Sư Thi lật váy lên, cầm hai quả nade trong tay, cô ấy đã sẵn sàng chiến đấu!

Bàn Tử đi đầu tiên, anh ta đi một bước là sàn gỗ dưới chân lại rên rỉ không chịu nổi trọng lượng này.

Sấu Hầu và Sư Thi đều cao hơn Bàn Tử, Bàn Tử chỉ có thể che được người họ chứ không che được đầu họ. Hai người nghe tiếng sàn gỗ kẽo kẹt, lo lắng nhìn từ cổ anh ta về phía trước xem bốn người có phản ứng gì.

Sấu Hầu và Sư Thi một trái một phải rướn cổ nhìn về trước, y như Bàn Tử mọc ra hai cái đầu.

“Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——”

Tiếng nói chuyện của bốn người đội WC đột nhiên lắng xuống, cuối cùng tiếng cầu thang gỗ gào thét không chịu nổi sức nặng cũng bị nghe thấy.

Trong không gian mờ mịt, âm thanh như vậy thật đáng sợ, phản ứng đầu tiên của bốn thành viên trong đội vệ sinh không phải là địch tấn công, mà là chẳng lẽ tầng hầm đáng chết này có gì kỳ quái!

Bọn họ vốn quay lưng về phía anh ta vì cái cầu thang trông quá khủng khiếp, lần này nghe thấy âm thanh quỷ dị, thân thể bắt đầu run lên.

“Dừng lại!”

“Đừng tới đây, tao có súng đây nè!”

Ba người Bàn Tử hoảng hốt, bị phát hiện rồi!

Sư Thi sợ há to miệng.

Một trong bốn người đàn ông trong đội WC cẩn thận quay đầu lại từng chút một, nhìn thấy một thân hình to lớn dưới ngọn đèn tường đang nhấp nháy ở đầu cầu thang.

Thân hình cao lớn cường tráng có ba đầu, kinh khủng nhất là cái đầu của cô gái xinh đẹp kia, gương mặt trắng bệch, cái mồm lớn như chậu máu giống như sắp ăn thịt bọn họ.

“Aaaaaaaaaaaaa!” Anh ta hét lên một tiếng, ba người khác cũng hét lên.

Sư Thi bị đối phương hét lên dọa sợ cũng bắt đầu hét lên, ba người đội WC nghe vậy, con mẹ nó đây là tiếng hét của ma nữ đấy, bọn họ càng “Aaaaaaaaaaa!”

Bàn Tử và Sấu Hầu bị kẹp trong tiếng hét, tai không còn nghe thấy âm thanh nữa, đương nhiên cũng không nghe thấy tiếng Sư Thi kéo chốt ném nade ra.

Quả nade đập vào tường bắn ngược vào ngực một người trong đội WC, người này nhìn quả nade trong lòng xẹt qua một câu ——

Đũy mẹ, tại sao lại là lựu đạn!

“Bùm ——”

Mọi thứ im ắng, bốn xác chết nằm lặng lẽ trên mặt đất, chết một cách bình yên.

Khi bốn thành viên trong đội vệ sinh phát hiện mình bị người chơi ném bom chết, bọn họ mệt mõi hà, sau này không muốn trốn trong nhà nữa đâu.

Giờ chơi gì mà mất dạy dễ sợ, lại còn giả ma dọa người.



Bàn Tử bị dính nade chỉ còn một tia máu, Sấu Hầu và Sư Thi phía sau cũng rơi mất nửa máu, tóc Sư Thi bay tung tóe vì vụ nổ, cô ấy vỗ ngực nói: “Sợ quá đi mất.”

Bàn Tử và Sấu Hầu: “…” Nếu lựu đạn này không phải cô cả nói ra thì dáng vẻ íu đúi của cô ấy còn có sức thuyết phục.

Ba người đang định đi loot xác thì nghe thấy vách tường tầng hầm truyền đến tiếng nổ, có người bắn súng đục tường, bọn họ lập tức tản ra lẩn trốn.

Bàn Tử nằm ngay ra đất giả xác chết, Sấu Hầu trốn trong hộp cơ dưới đồng hồ quả lắc, Sư Thi đứng bên cạnh mannequin không khác người thật mấy, giả làm một con.

Bức tường đổ xuống, hai người đàn ông cao lớn nhìn thấy năm xác chết trên mặt đất, họ ‘Ha’ một tiếng: “Đã bảo là bên này có người mà.”

Đây là người ở tầng hầm bên cạnh, khi họ đang dán lên tường tìm tòi thì nghe thấy bên này có tiếng hét chói tai nên bàn bạc qua, đục tường.

Tầng hầm bọn họ có búa tạ, hai người lại làm kiến trúc ở đời thực, tốc độ đục tường hết sức nhanh chóng.

“Vớ được của hời rồi.” Hai người không cảnh giác, vừa nhìn thấy bốn cái hộp liền tiến lên nhặt.

“Mannequin kia xinh thế.” Một người chỉ vào mấy mannequin giả, ánh sáng dưới này không tốt, bọn họ chỉ nhìn thấy Sư Thi đeo gì đó sau lưng chứ không thấy rõ đó là súng.

“May ơi là may!” Bàn Tử thừa dịp hai người không chú ý, nhảy từ đất bổ nhào lên một người, cầm súng headshot một người khác.

Sau khi hai người gục mà chưa chết, chứng tỏ họ còn đồng đội.

Chỉ trong ít phút, 6 người đã thiệt mạng tại đây.

Bàn Tử để Sư Thi đến gạt, ba người loot xác xong đi từ vách tường thông sang tầng hầm khác, có khi đồng đội hai người này ở đó.

Mà Sư Thi còn đưa ra yêu cầu đi giúp Sương Diệp, dưới tình huống hai chọi một, Bàn Tử đành miễn cưỡng đuổi theo họ.

Cũng là một tầng hầm, tầng hầm này hoàn toàn khác, đi qua một đoạn đường, đây là một nơi sáng sủa rộng rãi, được trang bị nội thất giống như một phòng khách, có ghế sô pha và máy chiếu 3D.

Không có ai ở đây, nhưng có bốn xác người chơi ở góc phòng, Bàn Tử vừa bước vào đây là ngã quỵ xuống đất không muốn nhúc nhích.

Sư Thi loanh quanh trong phòng, phát hiện ở đây không có cầu thang, vậy làm sao vào được tầng hầm này?

Sấu Hầu ngồi ở trên ghế sô pha, cũng chẳng quan tâm sống chết của Sương Diệp giống Bàn Tử, nơi này rất tốt, bo mà thu vào đây có khi họ có thể sống sót đến cuối cùng.

Bàn Tử và Sấu Hầu không phải là không có lương tam, nhưng nếu bọn họ gặp tình huống như Sương Diệp thì cũng không cần đồng đội tới giải cứu, cứ kệ bọn họ chết đi là được.

“Bíp ——“

Sấu Hầu và Bàn Tử lập tức cảnh giác, không biết Sư Thi đè vào nút gì, hai chỗ trên trần nhà thả bậc thang xuống, một chỗ ở ngay bên cạnh bốn cái xác.

“Tôi tìm thấy thang nè!” Sư Thi leo lên cầu thang bên cạnh xác chết, dùng hai tay đẩy mạnh lên trên, một cánh cửa mở ra.

Nguyên Tiểu Diệp vừa vặn ở trước mặt cô ấy, Sư Thi vội vàng nói: “Mau xuống đây!”

Sau khi Nguyên Tiểu Diệp nhảy xuống, Sư Thi đóng cửa lại, từ từ leo xuống cầu thang, chân loạng choạng, cả người ngã khỏi thang.

Nguyên Tiểu Diệp đỡ được người đẹp rơi từ trên trời đặt xuống đất, bước đến trước Bàn Tử, đạp cho Bàn Tử la oai oái.

“Anh làm gì mà em đạp anh!” Bàn Tử không phục.

Mặt Nguyên Tiểu Diệp mặt không chút cảm xúc: “Vừa rồi bị người đánh nên rất khó chịu.”

“Thế em trút giận lên anh làm gì, em đá anh hai phát anh cũng muốn đá lại!” Bàn Tử nói vậy nhưng vẫn kệ Sương Diệp đạp mông mình, dù gì Sương Diệp cũng là con gái, anh ta để cho đối phương hả giận đi.

Bàn Tử có thể thấy tình cảnh Sương Diệp gặp phải, quần áo cô toàn dấu tích vết đạn, nhưng quần áo trong trò chơi sẽ tự động được sửa chữa, một phút là có thể khôi phục lại như mới.

Quần áo trên người Nguyên Tiểu Diệp lại bị phá đến mức này, có thể thấy suốt từ nãy toàn bị bắn, dù có chỗ đã phục hồi cũng lại bị phá tiếp.

Nhưng Nguyên Tiểu Diệp vừa đạp hai phát xong, hệ thống đột nhiên nhảy ra thông báo.

“Bạn đánh bại đồng đội Thích ăn gạo bằng Nắm đấm.”

Bầu không khí dưới tầng hầm an tĩnh lại, Nguyên Tiểu Diệp im lặng đặt chân xuống, cứu Bàn Tử dậy, nhìn bản đồ như chưa hề có cuộc chia ly: “Ơ bo thu rồi đấy à, chúng ta không ở trong bo, phải đi thôi.”

“…” Bàn Tử: “Đừng có mà đánh trống lảng.”

Bốn người Nguyên Tiểu Diệp rời khỏi tầng hầm bằng một cái cầu thang co duỗi khác được Sư Thi phát hiện.

Trong lúc đó xuất hiện chút sự cố, Bàn Tử bị kẹt ở trong đường hầm, hao phí quá trời thời gian mới ra ngoài được.

Hơn nửa bo ngoài biển, đất liền chỉ chiếm 1/3 bo.

Trong game còn 32 người, trong thông báo của hệ thống chưa từng xuất hiện bất cứ cái tên nào của tuyển thủ chuyên nghiệp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv