*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tê Tê Team
Không lâu sau khi số 4 nhảy dù, Nguyên Tiểu Diệp cũng nhảy xuống, Gatka và Stalber là một trái một phải của đường bay.
Khi Nguyên Tiểu Diệp nhảy xuống, cô nhìn Bàn Tử đang ngồi, thanh niên này ngáy o o, không biết là ngủ thật hay vờ.
Nguyên Tiểu Diệp rơi xuống ruộng lúa mạch cách Gatka khoảng 500-600 mét, mảnh ruộng lúa mạch bị gió thổi qua như từng cơn sóng biển, mùi lúa mạch tràn ngập mũi.
Nguyên Tiểu Diệp chạy từ ruộng lúa mạch vào nhà, Gatka được gọi là thị trấn nhưng cũng chỉ có lèo tèo dăm ba căn, chỗ này một đống, chỗ kia một đám, phân bố rải rác không theo quy luật nào.
Sau khi game cập nhật đúng là nâng cao tần số xuất hiện súng lên nhiều, khoảng mười cái nhà mà Nguyên Tiểu Diệp nhặt được hai khẩu súng trường, một là AKM, cái kia là M16A4, số lượng đạn hai khẩu như nhau.
Hai khẩu này chỉ có thể lắp linh kiện băng đạn, đầu nòng và ống ngắm. Nguyên Tiểu Diệp nhặt được hai cái scope cơ bản là red dot và holo, chỉ có thể giã địch ở phạm vi gần.
Nguyên Tiểu Diệp thử súng, AKM rất giật, nếu như bắn liên tục sẽ bị dịch nòng súng, Nguyên Tiểu Diệp phải tốn rất nhiều sức để ghìm tâm súng.
M16A4 đỡ giật hơn AKM, tốc độ bắn 3 viên liên tục rất nhanh, Nguyên Tiểu Diệp chọn cầm khẩu này, đeo AKM sau lưng.
Khi rời khỏi ruộng lúa mạch, Nguyên Tiểu Diệp thuật tay nhổ một bó lúa mì cho vào cái túi cô dệt bằng dây thừng trang trí trong phòng lúc rảnh.
Từ Gatka cô đi về phía nam của biển, ở đó có một bến cảng tên là Primorsk, ở trong bo an toàn.
Trong lúc Nguyên Tiểu Diệp tìm xe, Bàn Tử lải nhải không ngớt trong bộ đàm, “Ái chà chà khá là may mắn nhỉ, tôi nhặt được Kar 98 nè bà con, Đường thần lấy không?”
Diệp Đường Đường đang nín thở đợi địch, nghe Bàn Tử nói vậy, vô thức đáp lại: “Bao tiền?”
Bàn Tử lập tức cười tít mắt, “Súng trong game sao có thể thu tiền của anh được, 1000 đồng game là được, giờ tôi ship qua nhé.”
“…” Diệp Đường Đường hồi phục tinh thần, “Thôi khỏi, Kar 98 cũng không tốt đến thế, thời gian kéo chốt an toàn quá lâu, không bắn người nhanh bằng súng trường.”
Bàn Tử đau đến nhói tim, nếu anh ta chỉ ra giá mấy chục đồng game thì có phải Đường thần đã múc rồi không?
Nguyên Tiểu Diệp thầm nghĩ: Bàn Tử tham tiền, há mồm ngậm mồm đều là mua bán với tiền, lại còn rất lươn lẹo… Từ cách nói chuyện có thể thấy anh ta khá quen thuộc với Đường thần.
Sau khi tìm hiểu về eSport, Nguyên Tiểu Diệp đã biết ‘Đường thần’ là thần thánh phương nào, huyền thoại eSport, đỉnh cao của thi đấu, khác với tuyển thủ eSport chuyên độc một trò nào đó, anh tiếp xúc với rất nhiều trò chơi, trình độ còn ở mức quán quân trong giới thi đấu chuyên nghiệp.
Anh là một truyền kỳ giới eSport tạm thời không ai soán ngôi được.
Khí thế của chính chủ Đường thần không quá giống nhân vật cấp đại thần, hơi nhẹ nhàng quá mức.
Nguyên Tiểu Diệp thầm mắng, tìm được một cái xe con màu đỏ, ngồi lên lái thẳng đến cảng Primorsk.
Số 4 vừa loot Stalber vừa nhìn chằm chằm hệ thống thông báo số 3 giết địch, hối hận không nhảy nhà máy điện hạt nhân Mylta cùng số 3.
Nhìn chiều hướng này của số 3, e là phải quét sạch kẻ địch trong nhà máy mất…
Hóa ra số 3 là một đại thần!
Số 4 hối hận, bo sắp thu lại, mà cậu ta không tìm được xe ở Stalber, chỉ có thể đi xe ‘căng hải’ vào khu an toàn.
Dù trong game không thiết lập mức độ mệt mỏi nhưng đi mấy nghìn mấy chục nghìn bước thì số 4 vẫn cảm thấy mợt lắm chớ.
Cậu ta đột nhiên nghe thấy tiếng xe đến, nhìn nhắc nhở mới biết hóa ra là đồng đội Bàn Tử lái UAZ mui trần về phía mình.
Số 4 dừng chân lại, xem ra đồng đội này là người rất tốt.
Cậu ta vừa nghĩ vậy, Bàn Tử vút qua cậu ta như cơn gió luôn.
Bụi bay đầy miệng số 4, cậu ta thẫn thờ nhìn mặt đường xi măng bị ánh mặt trời chiếu xuống, vừa nghi ngờ cuộc đời vừa phải nâng hai chân nặng như chì đi vào bo.
“Đồng đội mồ côi…” Số 4 thì thào.
Cảng Primorsk, Nguyên Tiểu Diệp ngồi xổm trên một con dốc cao, khom người đào đất, từng xẻng đất chồng chất bên cạnh cô, phía trước cô xuất hiện một cái hố to sâu bằng nửa người.
Nguyên Tiểu Diệp ném cái xẻng tự chế đi, hai tay hơi chống, nhảy ra khỏi hố, dùng lúa mì và cỏ dại thiết kế một cạm bẫy đơn giản.
Cô nhìn bản đồ tính toán, chắc chắn có người đi qua đây.
Nguyên Tiểu Diệp nhặt cái xẻng được làm bằng xà beng và chảo lên, tách ra như cũ để buộc chặt vào người.
Theo lý thuyết mỗi người chỉ có thể trang bị một vũ khí cận chiến, không biết Nguyên Tiểu Diệp dùng cách gì mà mang được cả đôi.
Lúc này hãy gọi Nguyên Tiểu Diệp là rich kid, đồ và thuốc đã có, mũ giáp đầy đủ, 2 súng trường không tệ, 3 quả lựu đạn, còn cả cái chảo thần thánh mức phòng thủ số 4 trong truyền thuyết.
Nhưng đến giờ Nguyên Tiểu Diệp vẫn chưa gặp ai, chỗ cô đến ngay cả chim còn chẳng có nữa là người.
Trên đỉnh đầu có tiếng vù vù, cây cỏ dưới đất bị gió mạnh cuốn lên, một khối đen lớn hạ xuống đằng trước.
Nguyên Tiểu Diệp híp mắt nhìn rõ thứ rơi từ trên trời xuống, không khỏi nhíu mày.
Hộp vuông màu xanh, bên trên phủ vải đỏ, đây là thùng thính, trong đấy có đồ siêu xịn.
Thùng thính chậm rãi rơi xuống bên cạnh cái bẫy Nguyên Tiểu Diệp thiết lập.
Mặt đất chấn động nhẹ, Nguyên Tiểu Diệp hơi ngồi xuống, chống tay xuống đất, nhìn về phía nam, nhưng cô lập tức cúi người nằm xuống, hoàn toàn ẩn thân vào bụi cỏ.
Một chiếc xe buggy* phi như bay về phía thùng thính!
(*) Xe Buggy: Xe có hai chỗ nha mọi người, người ngồi sau quay trái quay phải gì cũng được, mỗi tội xe này giống xe đi tìm chết (hầu như xe nào không kín cũng dễ chết) vì dễ bị trúng đạn lắm:))