Nhân gian từ xưa đã có câu: Hồng nhan thì bạc mệnh. Nàng là nữ nhi mười sáu tuổi xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành. Nam nhân nhìn nàng mê mẩn, còn nữ nhân ghen ghét không thôi. Thế nhưng, cuộc sống của nàng lại không được may mắn như nhan sắc xinh đẹp kia. Trên đời này, chẳng có ai là hoàn hảo. Được mặt này, nhưng lại hỏng mặt kia. Liễu San San nàng đã phải chịu bao nhiêu uất ức đến không thể nào nhớ hết. Cuộc đời nàng có lắm bi ai, duyên phận ngang trái. Năm bảy tuổi, phụ thân và nương nương nàng qua đời, để lại nàng cùng tiểu đệ đệ Liễu Bính mới được hai tuổi. Sống nương nhờ ở nhà đại ca.
Nếu ai hỏi nàng có sống tốt không? Nàng muốn cười và âm thầm rơi nước mắt. Có. Nàng sống rất tốt. Có một nơi để sống qua chín năm kia thực sự rất tốt. Nàng không dám mơ ước mình có thể leo lên làm phượng hoàng. Nàng chỉ cần giúp tiểu đệ đệ của mình khôn lớn. Sống như nha hoàn? Vì đệ đệ, nàng chịu đựng được!
Đời thật lắm khúc nhạc bi ai. Và nàng là một nốt nhạc vang lên giữa sương mù đêm tối. Cuộc đời nàng, sẽ thay đổi, từ đây!
Bình luận truyện