Mật Ngói Đăng trấn 3 năm liền không có lấy một hạt mưa, cả nguồn nước và lương thực đều dần cạn kiệt, việc trông chờ vào sự cứu trợ của Giáo Hoàng dường như xa xôi quá, nó khiến cho con người ta mỏi mệt và càng ngày càng nhấn chìm sâu vào sự tuyệt vọng. Ngày hôm đó, một người lạ đi ngang qua trấn, hắn chỉ yêu cầu có được một nơi ăn chốn ở không cần phải lo nghĩ, đổi lại hắn sẽ dùng ma pháp của mình giúp cho nơi này trở nên phồn hoa, người dân chẳng cần phải lo lắng về việc nước hay lương thực còn đủ dùng trong bao nhiêu ngày. Khế ước lập ra, cả Mật Ngói Đăng trấn như được sống lại, mùa màng bội thu, cuộc sống ấm no ổn định, và điều không ngờ tới nhất cũng bắt đầu từ đây.
Ốc Lý Á Tư là vị ma đạo sư nọ, kể từ khi hắn đến, những người trẻ của trấn dường như trở nên không được bình thường, họ bị mê hoặc trở nên mục ruỗng để thỏa mãn hứng thú nhất thời của hắn. Rồi đến một ngày, đứa trẻ đó sinh ra, đôi mắt ấy, mùi hương từ cơ thể ấy chẳng khác nào người em đã bị chính tay hắn giết chết vậy, hắn muốn đứa trẻ đó...
Thước Á, tôn tử của trưởng trấn, cậu chính là đứa trẻ mà Ốc Lý Á Tư muốn năm xưa, 12 năm của cuộc đời cậu có thể coi như sống rất vô tư, mãi cho đến ngày sinh nhật năm 13 tuổi, cậu tự tay đâm lưỡi dao bạc vào đốt sống thứ 7 của hắn, tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống, bị phong ấn vào tảng đá ở giữa trấn, một đời ma đạo sư lừng lẫy cứ thế hóa thành cát bụi. Nhưng cậu chưa từng thấy vui, trong các giấc mơ của cậu luôn là bóng dáng hắn, đầy oán hận và đau đớn. Chuỗi những ngày khổ sở và tự trách đó kết thúc chính là khi cậu tìm thấy Ốc Lý Á Tư một lần nữa, mặc cho hắn không thể tha thứ cho mình, cậu khóc, cậu tìm cách giúp hắn hồi sinh, và cậu yêu hắn. Khoảnh khắc mà cậu chính thức thuộc về hắn, trời tuyết rơi rất nhiều, lạnh lắm, vậy mà cậu vẫn thấy lòng mình thật hạnh phúc. Nhưng thuộc về nhau không có nghĩa là được bên nhau, họ, một người sống, một người chết, một người mãi theo đuổi, tìm kiếm những mảnh vụn của một linh hồn đã tan hòa trong trời tuyết lạnh, một người thì cứ mãi nằm im, như say ngủ, như bình yên.
"Có một bài ca hát vì yêu người cũng hát vì hận người,
Bình luận truyện