Âm Dương Miện

Chương 119: Biểu tượng Bính Hỏa - Chu Tước



Địa Tâm Hồ.

Vô số đóa Hồng Liên Liệt Diễm không ngừng bay lượn chung quanh quả trứng rồng khổng lồ kia, dần dần dung nhập vào trong đó. Đúng lúc này, hào quang trong mắt Liệt Diễm chợt thoáng giật mình một chút, đột nhiên đình chỉ động tác của mình. Thần sắc của nàng có chút cổ quái:

- Tiểu Cơ Động, tại sao mỗi lần bị truyền tống đi, vận khí của ngươi lại tốt đến như vậy? Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không cần phải nở sớm nữa.

o0o

Khẽ xoay người, Cơ Động đã từ trên mặt đất đứng dậy. Nhưng mà ngay khi hắn đứng lên, thân thể hắn đã mất đi năng lực hành động. Cho dù ngay cả luồng Âm Dương lốc xoáy hai loại cực hạn song hỏa của hai đại quân vương trong lồng ngực tại thời khắc này cũng đã đình chỉ vận chuyển. Trong lòng Cơ Động có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ như mình đã biến thành một loại tinh thạch trên vách đá vậy, không còn là một con người nữa.

Đúng lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng tất cả trước mặt. Nơi này đã là nơi sâu nhất của sơn động. Kỳ dị nhất chính là, tất cả các vách đá trong động này đều có một màu đỏ sáng rọi, trong suốt. Tựa hồ như nơi này là một khối Hồng Ngọc thật lớn, mà cái động này chính là khoảng rỗng trong ruột viên hồng ngọc vậy.

Ở ngay giữa động, có một cây đại thụ cao chọc trời, tựa hồ như chiếm hơn phân nửa diện tích của cái động. Toàn bộ thân thể cây đại thụ có màu đỏ sẫm, từ hình dáng bên ngoài, rất giống một cây ngô đồng. Nhưng Cơ Động trước giờ chưa từng nhìn thấy qua một cây ngô đồng nào lớn đến như vậy, cũng như có màu sắc kỳ dị thế kia. Màu sắc trên cây đại thụ kia không ngừng biến hóa thong thả, lúc sáng lúc tối, tựa hồ như bản thân cây đại thụ kia đang hít thở vậy.

Đứng ở nơi này, Cơ Động có cảm giác giống như là mình đang ngâm trong nham thạch nóng chảy dưới Địa Tâm Hồ vậy. Khác biệt duy nhất chính là, trong Địa Tâm Hồ tràn ngập Bính Hỏa và Đinh Hỏa nguyên tố, còn ở nơi này, chỉ có thuần túy Bính Hỏa mà thôi.

Cặp mắt màu đỏ sẫm kia chính là từ trên đỉnh cây đại thụ kia nhìn xuống. Nhìn kỹ lại, đó là một con chim khổng lồ đang đứng trên đỉnh cây, đó là mọt con chim lửa thật to. Đầu có mào lớn, đầu yến, gáy cong, lưng khom, đuôi cá, toàn bộ lông phát ra quang mang màu đỏ pha vàng, một bộ lông đuôi thật dài, thả dọc theo thân cây, chiều dài cơ hồ gấp ba lần phần thân. Chính vì vậy, thân thể của nó nhìn qua cũng không lớn, nhưng trên thực tế, từ đầu tới cuối cũng hơn mười thước. Cặp mắt màu đỏ trong suốt kia, chính là hai mắt của nó. Nó đang nhìn chằm chằm Cơ Động, trong cặp mắt tràn đầy sự uy nghiêm cùng với phẫn nộ.

Đây là…, trong đầu Cơ Động đột nhiên nghĩ đến hai chữ, Chu Tước. Ở trong trí nhớ của hắn, trong thần thoại kiếp trước ghi lại, Phượng Hoàng là loài chim báo điềm lành, bản thân có nhiều màu sắc sặc sỡ. Mà màu đỏ tinh khiết trên thân thể Phượng Hoàng chính là chưởng quản ngọn lửa của thiên địa. Bản thân Hỏa Phượng Hoàng, Thần điểu Chu Tước, vị thần trấn thủ phương Nam, chính là phân thân của Phượng Hoàng. Phượng đậu trên cây Ngô Đồng. Tất cả cảnh vật trước mắt tựa hồ đều biểu thị cho thân phận của con chim màu đỏ to lớn trước mắt kia.

- Nhân loại, ngươi thật là to gan.

Thanh âm có chút bén nhọn chợt từ trong miệng con Hỏa Phượng Hoàng kia thốt ra. Chỉ một thanh âm này thôi, đã làm cho thân thể Cơ Động không khống chế được, phải run rẩy một chút, thất khiếu đồng thời xuất huyết. Không ngờ ngay cả thân thể đã trải qua Long Huyết Tẩm Thể của hắn cũng có chút không chịu nổi.

- Ủa?

Hồng quang trong mắt Hỏa Phượng Hoàng chợt lóe lên một chút:

- Thân thể cũng không tệ. Chỉ dựa vào đó, cũng muốn xâm nhập vào lãnh địa của ta sao?

Cơ Động chỉ cảm thấy sự cấm chế xung quanh thân thể của mình chợt biến mất, đã khôi phục lại khả năng hành động cùng nói chuyện. Nhàn nhạt nói:

- Ta cũng không biết tại sao lại đến được đây nữa.

Hỏa Phượng Hoàng đứng thẳng lên trên nhánh cây, từ trên cao nhìn xuống hắn:

- Không biết? Cho dù trong lúc lòng ta vui vẻ đi nữa, cũng không có bất cứ sinh vật nào có can đảm đến gần động của ta. Không cần biết ngươi như thế nào đến được đây, kết quả duy nhất là chỉ có chết. Coi như là chôn cùng với đứa con của ta đi. Bản thân ngươi cũng là Hỏa thuộc tính, hẳn cũng cảm thấy vinh hạnh.

Cơ Động khinh thường bĩu môi, trong lòng hắn đã sớm không có ý niệm có thể may mắn sống sót nữa. Không thể trở lại thế giới Địa Tâm Hồ, con Hỏa Phượng Hoàng Chu Tước này, không hề nghi ngờ là mọt con Thần thú cấp bậc Thập giai. Cho dù là con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương trước đây hắn từng gặp, nếu đứng trước mặt nó cũng còn kém hơn một bậc. Với thực lực của bản thân mình, làm sao có thể thoát khỏi nơi này cơ chứ? Mà cho dù chết, hắn cũng muốn chết có tôn nghiêm một chút.

- Vinh hạnh? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con chim mà thôi. Ta là con người, là vạn vật chi linh. Ngươi nghĩ như thế nào, cũng xứng nói với ta hai chữ vinh hạnh cơ chứ?

Cơ Động lạnh lùng nói. Lúc này hắn chỉ còn nghĩ đến cái chết. Trong lòng hắn chỉ âm thầm cầu nguyện, nếu còn có cơ hội sống lại một lần nữa, như vậy, hắn chỉ hi vọng mình có thể sống lại ở thế giới trong lòng đất, cho dù chủ là một sinh vật nhỏ bé không đáng kể trong lòng đất cũng được. Ít nhất hắn cũng còn có thể biết, khoảng cách của mình đến chỗ Liệt Diễm không xa xôi quá.

Nghe Cơ Động nói, con Chu Tước đang đứng trên cây Ngô Đồng kia đột nhiên dang rộng hai cánh rộng hơn năm thước, ngẩng đầu lên, một tiếng phượng hót thánh thót trong nháy mắt dâng lên. Ngay tại khoảnh khắc tiếng phượng kêu oanh minh kia vang lên, Cơ Động chỉ cảm thấy linh hồn mình giống như là bị lôi tuột ra khỏi cơ thể vật. Mắt thấy thân thể hắn sắp bị âm ba khủng bố kia đánh tan thành từng mảnh nhỏ, đột nhiên, một cảm giác ấm áp từ trên ngực trái Cơ Động từ từ lan ra. Hồng quang mênh mông lặng yên khuếch tán ra, đóa Hồng Liên quen thuộc đột nhiên lặng yên xuất hiện, chậm rãi bao phủ thân thể của Cơ Động, đem tất cả các âm thanh kia toàn bộ ngăn cách hết bên ngoài.

Liệt Diễm? Trong lòng Cơ Động kinh hỉ kêu lên một tiếng.

Thanh âm phượng hót chợt đột ngột dừng lại. Hai đạo hỏa diễm màu vàng kim nhất thời từ trong cặp mắt của Chu Tước bắn mạnh ra, lan tràn hơn mấy thước mới chậm rãi thu hồi. Đúng là loại hỏa diễm cực hạn chi hỏa mà Cơ Động rất quen thuộc, Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa.

- Hồng Liên Hỏa Diễm? Liệt Diễm nữ hoàng, là ngươi đưa hắn đến đây hay sao?

Thanh âm Chu Tước vang lên. Trong giọng nói của nó mang theo chút kinh sợ, đồng thời cũng toát ra một sự kiêng kỵ sâu sắc. Nó nhìn chăm chú vào đóa Hồng Liên Liệt Diễm đang bao phủ xung quanh thân thể Cơ Động, cũng không có tiếp tục phát động công kích. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Không sai, chính là ta dẫn dắt hắn đến nơi ở của ngươi.

Thanh âm Liệt Diễm từ trong ngực Cơ Động vang lên. Nghe được thanh âm hoàn mỹ không tỳ vết vô cùng quen thuộc kia, Cơ Động không khỏi có chút ngây dại. Lại là Liệt Diễm, mỗi khi mình gặp phải nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, nàng ta đều sẽ xuất hiện. Một cảm giác xấu hổ chợt dâng lên trong lòng Cơ Động. Đến khi nào thì mình mới có thể bảo hộ được nàng đây?

Thanh âm Chu Tước trở nên bình tĩnh hơn vài phần:

- Nữ hoàng điện hạ, chẳng lẽ ngươi cử người này đến đây để do thám, sao đó đối phó ta hay sao? Ngươi đừng quên, bản thân sự tồn tại của ngươi, Thần giới đã không cho phép. Nếu ngươi dám tùy tiện đi đến nhân gian thi triển thần thông, như vậy, mặc dù là ta chết, thế nhưng ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót đâu.

Cơ Động phát hiện, mặc dù Chu Tước khá bình tĩnh, thế nhưng trong thanh âm của nàng rõ ràng có một cảm giác sợ hãi.

Liệt Diễm thản nhiên thở dài:

- Chu Tước, ngươi đường đường là một trong Thiên Can Thập Đại Thần Thú, được chỉ định ở lại nơi này. Hơn nữa, ngươi biết rất rõ là ta không dễ dàng gì đi đến nhân gian, cần gì ngươi phải e ngại chứ? Ta đưa hắn đến đây, là muốn giúp ngươi thôi. Chúng ta đều là Hỏa Hệ nhất mạch, giết ngươi, ta có thu được gì tốt đâu. Ngươi cho rằng, ta cần nơi ở này của ngươi à?

Chu Tước sửng sốt một chút:

- Giúp ta? Chỉ dựa vào một gã nhân loại nho nhỏ như hắn có thể giúp gì được ta? Nữ hoàng điện hạ, chẳng lẽ nói, ngươi đem thần lực của hai đại quân vương trước kia tặng lại ta?

Chu Tước có chút kích động quạt cặp cánh rực rỡ của nó mấy cái, trong cặp mắt màu đỏ rực không ngừng lóe ra quang mang, thậm chí ngay cả thanh âm cũng có chút dồn dập hơn.

Liệt Diễm lạnh nhạt nói:

- Ngươi hẳn cũng rõ ràng, thần lực của hai đại quân vương không phải là thứ ngươi có thể có được. Tuy rằng ngươi là Thần thú, nhưng cũng giống như ta, Thần giới sẽ không cho phép ngươi có được thực lực như vậy. Kẻ có thể giúp ngươi đúng là gã nhân loại trước mắt này. Bởi vì, hắn chính là người kế thừa ý chí của hai đại quân vương.

Ánh mắt Chu Tước lại nhìn chằm chằm xuống người Cơ Động. Quang mang màu kim đỏ không ngừng chớp động. Trong lòng Cơ Động trầm lại, hắn cảm giác được trên người Chu Tước truyền đến cảm giác nguy hiểm.

- Chu Tước, ngươi muốn giết chết hắn, cướp đoạt ý chí của hai đại quân vương hay sao?

Thanh âm của Liệt Diễm chợt trở nên nghiêm khắc lại:

- Ngươi nhớ kỹ, hắn tên là Cơ Động, là bằng hữu duy nhất của ta đó. Còn nữa, với ta mà nói, chết cũng không đáng sợ. Ở nơi Địa Tâm Hồ sâu thẳm này, quả thật vô cùng cô tịch, so với chết cũng không mấy khác nhau. Huống chi, giết chết ngươi cũng không nhất thiết ta phải đích thân động thủ. Nếu Cơ Động bị bất cứ tổn hại nào, như vậy, ngươi hãy đợi sự trả thù của trăm ngàn vạn sinh vật dưới lòng đất đi.

Ánh mắt Chu Tước lạnh lùng:

- Không cần phải uy hiếp ta, Nữ hoàng điện hạ. Ngươi rốt cuộc là muốn gì?

Liệt Diễm tựa hồ sớm biết Chu Tước nhất định sẽ chịu thỏa hiệp với mình:

- Ta chỉ muốn cùng ngươi làm một cuộc giao dịch mà thôi. Cơ Động có thể giúp ngươi tiến hành điều hòa Âm Dương Thuộc Tính. Nhưng mà, ta muốn ngươi phải trả lại ba giọt Phượng Hoàng Tinh Huyết, một thước Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc Thụ Tâm, cùng với một tấn Cực Hỏa Tinh Thiết ở nơi này.

- Chuyện đó không thể được.

Chu Tước có chút hổn hển nói:

- Nữ hoàng điện hạ, ngươi quá tham lam rồi đó. Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc Thụ Tâm, ngàn năm mới dài thêm được một tấc, ba giọt Phượng Hoàng Tinh Huyết, tương đương với một phần mười lực lượng của ta rồi. Cực Hỏa Tinh Thiết ta có thể cho ngươi được, nhưng hai thứ còn lại, nhất định là không được.

Liệt Diễm bình tĩnh nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng những thứ đồ vật ngoài thân đó lại so sánh được với một cái sinh mạng hay sao? Ở trong lòng ngươi, không lẽ con của ngươi cũng không quan trọng bằng những thứ đồ vật đó sao? Những thứ đó cũng không phải là thứ mà ta cần dùng. Ta nhắc ngươi một lần nữa, người trẻ tuổi đang đứng trước mặt ngươi tuy rằng thực lực còn yếu kém, nhưng mà, hắn chính là người kế thừa sức mạnh và ý chí của hai đại quân vương đó. Nhân loại cũng sẽ không chịu những hạn chế trong tu luyện giống như ta. Ta tin rằng, ngươi nhất định không dám giết hắn. Chẳng lẽ, ngươi lại nguyện ý tạo ra một địch nhân cường đại như thế sao?

- Ta…

Ánh mắt Chu Tước thoáng có chút ngây dại ra, quay đầu nhìn lại tán cây Ngô Đồng, nhìn thoáng qua một chút, rốt cuộc cũng đồng ý:

- Được rồi, ngươi thắng. Ngươi nói không sai, bất cứ cái gì cũng không thể quan trọng bằng sinh mệnh của con ta. Nhưng ta muốn xem qua Quân Vương Chi Hỏa của hắn.

Liệt Diễm cười nhạt:

- Được chứ, Cơ Động, cho nàng nhìn qua hai loại Cực Hạn Song Hỏa của ngươi đi.

Cơ Động im lặng không nói tiếng nào, hai tay nâng lên, vàng kim và đen, Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cùng với Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa đồng thời xuất hiện.

Tuy rằng hiện tại trước mặt hắn chính là biểu tượng của Bính Hỏa Hệ, Chu Tước, sau lưng hỗ trợ hắn chính là người mà hắn yêu mến, Liệt Diễm hoàn mỹ. Thế nhưng, trong lòng Cơ Động tâm tình hoàn toàn không tốt. Hắn không thích cái cảm giác sinh mệnh của mình hoàn toàn không do mình nắm giữ. Thực lực, thực lực, thực lực… hàm răng hắn cắn chặt, hắn mơ hồ cảm nhận được dấu ấn của hai đại quân vương trong lòng bàn tay mình đang thừa nhận sự sỉ nhục. Chính là do thực lực của mình yếu ớt mới khiến cho bọn họ có cảm giác như thế. Trong lòng Cơ Động, ý chí khao khát muốn có thực lực cường hãn dần dần hình thành, lúc này đây, cũng không quan hệ gì đến bảo hộ Liệt Diễm cả.

Ánh mắt Chu Tước nhìn chằm chằm vào ngọn hỏa diễm Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa trên tay trái Cơ Động. Cảm giác nóng bức mơ hồ làm người khác không thể hô hấp từ trên người nó phát ra. Bởi vì quá mức hưng phấn, nên từng sợi lông trên người nó đều có chút run rẩy.

Chu Tước gật gật đầu:

- Được, giao dịch.

Hồng quang chói mắt chợt từ trên thân thể Chu Tước mở rộng ra. Trước mặt Cơ Động hoàn toàn biến thành một mảng đỏ rực, rốt cuộc không nhìn thấy được gì nữa. Hỏa thuộc tính dày đặc trong không trung cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu, đóa Hồng Liên xung quanh thân thể hắn đã ngăn cản tất cả Hỏa nguyên tố ra ngoài.

Chỉ khoảng một lát sau, luồng hồng quang rực rỡ kia đã lặng yên biến mất. Trên mặt đất trước mặt Cơ Động đã xuất hiện thêm một số đồ vật.

Đầu tiên đập vào mắt chính là một khối khoáng thạch hình thù kỳ dị có thể tích khá lớn. Khối khoáng thạch này so với đá trên vách động có chút giống nhau, y như một khối hồng ngọc trong suốt. Chỗ khác biệt chính là, trong khối khoáng thạch màu đỏ tươi có thể tích khoảng một thước vuông này ẩn chứa vô số tia tinh quang màu vàng kim sặc sỡ. Khiến cho Cơ Động cảm thấy kinh ngạc chính là, khối khoáng thạch này cũng không có tản mát ra năng lượng ba động, mà tựa hồ như không ngừng hấp thu Hỏa nguyên tố trong không khí vậy.

Bên cạnh khối khoáng thạch, là một khúc gỗ dài khoảng một thước, đường kính ước chừng ba tấc. Toàn bộ khúc gỗ có màu đỏ kim, quang mang lúc sáng lúc tối liên tục phát ra, giống y như cây Ngô Đồng thật lớn kia vậy, không thể nghi ngờ, đây là một thước thụ tâm. Cơ Động phát hiện, hào quang phát ra từ cây Ngô Đồng dưới chân Chu Tước rõ ràng ảm đạm xuống vài phần. Hiển nhiên là có quan hệ đến khối thụ tâm bị tách ra này. Bên cạnh khúc thụ tâm, còn có ba khỏa tinh thạch đỏ rực, to khoảng một trái long nhãn, có hình giống như giọt nước, lẳng lặng nằm ở nơi đó. Bên cạnh ba thứ đó còn có thêm chín sợi lông chim thon dài, màu đỏ rực, nhìn giống như đúc lông đuôi của con Chu Tước.

Lúc này thần sắc của Chu Tước cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều:

- Những thứ Nữ hoàng cần đều đã ở đây. Chín cái Phượng Hoàng Vĩ kia là ta tặng thêm, coi như là lễ vật đền bù cho sự vô lễ của ta khi nãy. Mời ngươi nhận lấy. À, cái thủ trạc lưu trữ kia của ngươi tựa hồ như không chứa nổi thì phải. Để ta giúp ngươi cải tạo nó lại cho.

Chu Tước khẽ há miệng ra, một đạo hỏa diễm kim sắc từ trong miệng Chu Tước chợt phụt ra, trên không trung hóa thành một đạo kim tuyến lặng yên quấn quanh cái thủ trạc lưu trữ trên tay phải của Cơ Động. Sự khống chế ngọn lửa hết sức xảo diệu, khiến cho Cơ Động nhìn không chớp mắt. Hắn thậm chí còn không có cảm nhận được một tia nóng bức nữa. Phải biết rằng, đây chính là Chí dương chí cương Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa a!

Màu vàng lan tràn, cái thủ trạc lưu trữ vốn có màu đỏ tươi lúc này đã dần dần xảy ra biến hóa, từ màu đỏ tươi đã từ từ chuyển sang màu đỏ sẫm. Nhiều điểm kim quang trong không trung bắt đầu ngưng tụ lại, hình thành một hư ảnh con Hỏa Phượng Hoàng màu đỏ kim, bay xuống nhập vào cái thủ trạc, làm nó cũng biến thành một cái thủ trạc có hình Phượng Hoàng, đầu, đuôi chạm nhau. So với vẻ giản dị ban đầu, hiện tại cái thủ trạc lưu trữ này đã có hình dạng cực kỳ huyễn lệ.

Hỏa tuyến màu vang kim chợt thu hồi. Một cỗ ý niệm ấm áp tự động từ trên cái thủ trạc phát ra, hòa nhập vào ý chí của Cơ Động. Cơ Động kinh ngạc phát hiện, không gian trong cái thủ trạc lúc trước chỉ cỡ một thước vuông, thế nhưng hiện tại đã mở rộng ra gấp ngàn lần, không gian hơn một ngàn thước vuông cực kỳ rộng rãi. Các loại vật phẩm lúc trước hắn cất sẵn trong thủ trạc, lúc này đã được sắp xếp gọn gàng trong một góc nhỏ.

Thu hồi những thứ trên mặt đất, Cơ Động ngước nhìn con Chu Tước:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv