Alpha Hương Trà Xanh

Chương 19: Sự quyến rũ chết người của Omega...



Lục Yếm Thanh nói bản thân cậu chỉ là tay mơ, quả thật có chút khiêm tốn. Bởi vì mong muốn của Lục Từ, cậu đã học chơi nhạc cụ từ khi còn nhỏ, tuy trình độ chơi đàn violin của cậu chưa đến mức chuyên nghiệp nhưng cũng không hề dở tệ.

Nhưng vì theo đuổi... à không, là vì buổi tiệc chào mừng nên cậu phải luyện tập thật kỹ trước khi trình diễn trên sân khấu.

Ký túc xá không cách âm, Lục Yếm Thanh không muốn làm phiền bạn cùng phòng nên sáng sớm đã ôm đàn violin đến bên hồ nước trong trường luyện tập.

Trời vừa sáng, trong hồ chỉ có đàn thiên nga đang ngáy ngủ bơi trên hồ. Đang trong khoảng thời gian chuyển mùa từ hạ sang thu, đàn thiên nga trong hồ được nhà trường nuôi đến lông dày thịt béo, tinh thần phấn chấn. Khi Lục Yếm Thanh vừa mới lấy đàn trong hộp ra để thử âm thanh, đàn thiên nga đã tò mò bơi xung quanh, chiếc cổ dài giương ra quan sát chàng trai lạ.

Thiên nga không sợ người, có con còn nhảy hẳn lên bờ, lạch bạch đến dưới chân Lục Yếm Thanh, nghiêng đầu xem cậu chơi đàn.

Gió lướt nhẹ trên mặt hồ, thổi bay vạt áo Alpha trẻ. Lục Yếm Thanh cụp mi, bàn tay xương xẩu nắm cây vĩ, cậu hé mở mắt và thả lỏng, âm thanh du dương từ chiếc đàn violin nhẹ nhàng phát ra. Vài con thiên nga nằm dưới chân cậu, chiếc cổ dài cong lại thành hình vòng cung, lặng nghe tiếng đàn.

Dưới tán liễu bên hồ, đám sinh viên năm nhất bên khoa Tài chính đang tụ tập ồn ào dần im lặng.

"Có ai đang chơi violin à?"

"Hình như vậy! Tớ nhìn thấy có bóng người ở đằng kia!"

"Trường mình có khoa Âm nhạc không vậy?"

"Không có, nhưng trường có nhóm nhạc sinh viên. Bọn họ đang luyện tập à?"

"Đây là lần đầu tiên tớ nghe violin solo. Thì ra lại hay đến vậy..."

Nhóm sinh viên đang trong độ thanh xuân mơn mởn, những năm cấp 3 chỉ toàn vùi đầu vào việc học, cuối cùng lên đại học họ đã có thể cảm nhận được phong cảnh hữu tình.

"——Mọi người!"

Trên một tảng đá cao bên hồ, một mái tóc xoăn mềm mại, Dư Nguyệt, vỗ tay gọi lại thu hút sự chú ý của bọn họ: "Quay lại nào, đã qua mười phút nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục luyện tập!"

Nghe thấy hai từ 'luyện tập', tất cả sinh viên đều lộ ra vẻ mặt cay đắng, không ngừng phàn nàn.

Có người nói: "Đàn anh ơi, tiệc Chào mừng Tân Sinh Viên có nhất định là phải hát đồng ca không? Đây là cuộc thi văn nghệ của trường tiểu học à?"

Dư Nguyệt: "Em không muốn hát đồng ca à? Không sao, bây giờ anh sẽ đăng ký lại, tiết mục đồng ca của lớp sẽ đổi thành một mình em đơn ca. Tới lúc em hát, anh sẽ cùng các bạn ở phía dưới cổ vũ nhiệt tình cho em, em chịu không?"



Có người hỏi: "Dù là hát đồng ca thì cũng nên chọn bài nào độc đáo chứ. Khoa Tài chính chúng ta nhất định phải phát huy hết sức, hát một bài thể hiện ưu thế của khoa Tài chính!"

Dư Nguyệt: "Đây, đây, anh đưa bút cho em. Bây giờ em có thể sáng tác một bài hát, có mấy câu như 'Tiền là sức mạnh', 'Thiêu đốt thị trường', 'Kiêu ngạo đứng đầu mặc kệ mưa gió phía sau' ".

"..."

Mọi người đều trở nên im lặng, không dám nói gì thêm.

Dư Nguyệt là đàn anh của bọn họ, lần này anh bị phân công phải biểu diễn cùng bọn họ. Khoa Tài chính có số lượng sinh viên đông nhất trường, nên trong lớp đều phải đấu đá nhau, ai cũng cho rằng mình là ông trùm thương trường tương lai, nắm giữ toàn bộ thị trường chứng khoán, đúng là điên rồ.

Bọn họ điên, nhưng Dư Nguyệt còn điên hơn. Dư Nguyệt chưa bao giờ thua trong những trận đấu trí, chỉ vài câu thôi thì những chú chim cút nhỏ này đều bị anh dập cho tơi tả, tôi nhìn bạn – bạn nhìn tôi, không ai dám làm điều ngược lại.

Bọn họ đành lén lút thì thầm.

"Không phải cậu nói tính tình của đàn anh Dư Nguyệt rất tốt sao?"

"Không phải cậu nói đàn anh Dư Nguyệt thiên vị nữ sinh lắm sao?"

"Không phải cậu nói đàn anh Dư Nguyệt rất đầu tư, sẽ cho chúng ta nhiều kinh nghiệm sao?"

Có vẻ như đều là tin đồn cả...

Nhóm chim cút nhỏ nản lòng không muốn đứng dậy nữa. Dư Nguyệt điểm binh điểm tướng*, tập hợp mọi người lại, luyện tập thêm hai lần.

Giai điệu bài hát không khó, ca từ cũng đơn giản, mọi người hát đi hát lại hai lần, tuy hơi lạc giọng nhưng nhìn chung vẫn khá tốt.

Dư Nguyệt hài lòng gật đầu, nhìn những người trẻ tuổi đứng xunh quanh.

"Anh không quan tâm trong lòng mọi người mắng anh thế nào, điều đó không quan trọng. Dù sao thì các em mắng anh cũng không làm ảnh hưởng tới tiền của anh. Anh biết các em không thích trường phân công nhiệm vụ như thế này, anh cũng không thích. Nhưng trì hoãn cũng không giải quyết được vấn đề gì, chúng ta kiên trì luyện tập thêm mấy lần rồi lên sân khấu hát một cái là xong, gây trở ngại chỉ làm chậm trễ thời gian của nhau."

Dư Nguyệt lớn tiếng hỏi: "——Mọi người hiểu không?"

"Hiểu ạ —"

Mọi người kéo dài giọng, yếu ớt trả lời.

Nghe đàn anh giảng đạo xong, mọi người lục đục chuẩn bị giải tán thì Dư Nguyệt ngăn lại. Đang chuẩn bị tinh thần xem anh có ý kiến gì mới, không ngờ Dư Nguyệt lại từ phía sau tảng đá cao lấy ra mấy ly trà sữa như có ảo thuật!

Trà sữa này là của một cửa hàng nổi tiếng trên mạng, có đánh giá rất cao nhưng hiện tại vẫn chưa đến giờ mở cửa, không biết Dư Nguyệt đã dùng chiêu trò gì mà quán lại chịu giao vào giờ này.

Hiện nay có sinh viên nào không thích uống trà sữa? Vừa thơm vừa ngọt, cốc nào cũng đầy ụ topping, cầm vừa nặng vừa ấm.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của đám trẻ, Dư Nguyệt nói: "Anh đoán là mấy người lười biếng các em dám đến đây mà không ăn sáng phải không? Lúc các em hát, bụng các em kêu còn to hơn giọng các em."

Mọi người bị anh nói trúng tim đen, cảm thấy xấu hổ.

"Nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối có chênh lệch rất lớn. Mỗi em có thể sưởi ấm bằng một cốc. Lần sau đừng ra ngoài mà không mặc áo khoác hay ăn sáng. Cơ thể khỏe mạnh thì mới có sức học thi, các em có nghe anh nói không?"

Dư Nguyệt rất giỏi trong việc thao túng, chỉ có vừa cương vừa nhu mới khiến đám tân sinh viên này ngoan ngoãn nghe lời anh.

Dư Nguyệt đích thân đưa trà sữa đến tay đàn em, mỗi lần đều kèm theo một nụ cười tươi. Tuy anh đẹp trai những trước giờ đều mang một bộ mặt nghiêm túc, không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bây giờ nhìn anh mỉm cười, như một dòng suối ấm áp, ánh mắt dịu dàng chân tình khiến một số cô bé động tâm cúi đầu e thẹn.

Đám sinh viên giải tán, những lời thảo luận theo gió bay tới tai Dư Nguyệt.



"Đàn anh đúng là đẹp trai. Trà sữa ở quán này đắt lắm, anh ấy hào phóng thật, lớp nhiều người như vậy mà ai cũng có một ly."

"Chậc, chậc, cậu đừng bị dụ dỗ. Nghe nói đàn anh Dư có rất nhiều bạn gái, số lượng hình như đến ba chữ số!"

"Tớ không tin anh ấy lại đào hoa như vậy! Anh ấy không phải là Beta sao?"

"Beta thì sao? Mấy người đó thèm khát pheromone của anh ấy à? Tất nhiên là không, tất cả họ đều thèm khát cơ thể anh ấy!"

Dư Nguyệt: "..."

Cái gì mà lùm xùm vậy!

Quên đi, cứ coi như không nghe thấy.

Trà sữa anh mua đều bị lấy đi, ngoại trừ một em trai không uống vì dị ứng lactose nên trên tay anh vẫn còn một ly.

Anh đang định mang ly này về tặng cho đàn chị thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Anh vô thức quay người, phía sau anh là một thiếu niên cao lớn đang ôm hộp đàn violin, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Anh," Lục Yếm Thanh nói: "Chào buổi sáng, chúng ta gặp lại nhau rồi."

Thật không ngờ, Dư Nguyệt dắt đàn em đến bên hồ luyện hát vậy mà cũng gặp phải cậu. Kỳ lạ, trường bọn họ đó giờ nổi tiếng là khuôn viên rộng rãi, vậy mà lúc nào cũng gặp phải Lục Yếm Thanh. Anh nghi ngờ là bóng dáng của cậu ấy có ở khắp nơi trong trường.

Dư Nguyệt nhìn hộp đàn violin cậu đang mang lại nhớ tới khúc nhạc du dương vừa nghe, ra là người lúc nãy luyện đàn ở bên hồ chính là cậu.

Nếu đã gặp, Dư Nguyệt cũng thoải mái chào hỏi: "Chào buổi sáng, Yếm Thanh."

Lục Yếm Thanh hỏi: "Anh ơi, gần đây anh bận lắm hả? Sao em gửi tin nhắn mà anh không trả lời?"

Lục Yếm Thanh thường xuyên nhắn tin cho Dư Nguyệt. Ai mà ngờ rằng – Lục Yếm Thanh, một người lạnh lùng khó gần lại biến thành một đàn em dính người trước mặt Dư Nguyệt.

Nội dung tin nhắn đôi khi là kể lại hôm nay cậu đã gặp những ai hay hôm nay thầy cô đã nói chuyện thú vị gì trong lớp.

Đôi khi cũng là chia sẻ những bài giảng độc quyền chỉ có ở khoa Nghệ thuật.

Hoặc đôi lúc không có chủ đề thì Lục Yếm Thanh sẽ chuyển tiếp dự báo thời tiết hôm đó.

Tóm lại, Lục Yếm Thanh đang củng cố sự tồn tại của cậu thông qua những tin nhắn.

Dư Nguyệt kêu lên: "Anh có trả lời."

Lục Yếm Thanh: "Anh trả lời lúc nào ạ? Sao em không thấy?"

Dư Nguyệt: "Em lúc nào cũng gửi cho anh dự báo thời tiết sáng sớm, làm nhiễu loạn giấc mơ của anh, cho nên anh đã trả lời tin nhắn trong lòng rồi."

Lục Yếm Thanh: "..."

Dư Nguyệt ít khi sử dụng điện thoại, anh không phải loại người suốt ngày ôm điện thoại nhắn tin. Nếu có người gửi tin nhắn, nếu là chuyện quan trọng thì Dư Nguyệt sẽ gọi lại, nếu không phải chuyện quan trọng thì Dư Nguyệt sẽ vờ như không thấy.

Sau khi bị anh phớt lờ mấy lần, ai cũng sẽ biết xấu hổ mà tìm đường lui. Nhưng Lục Yếm Thanh hình như không bắt được tín hiệu từ chối từ anh, cho dù là chỉ có một mình mình nhắn thì vẫn kiên quyết mỗi ngày gửi một tin.

Thật sự là không còn một chút liêm sỉ nào.



Nhưng Lục Yếm Thanh không ngờ tới, bản thân vắt óc suy nghĩ chủ đề, cậu chỉ nhận được nụ cười mỉa của Dư Nguyệt: "Anh xóa liên lạc ở trong lòng."

Cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong. Nhưng chính bộ dạng do dự của cậu đã khiến Dư Nguyệt cảm thấy bản thân anh đã làm chuyện xấu xa.

'Trái tim sắt đá' mà Dư Nguyệt vừa dựng lên đã có nguy cơ sắp sụp đổ. Anh đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì bỗng có cơn gió lạnh thôi qua mặt hồ - Lục Yếm Thanh khẽ rùng mình.

Bây giờ là đầu thu, nhiệt độ ngày và đêm có chênh lệch rất lớn, cơn gió lạnh sáng sớm thổi ngang khiến người ta lạnh thấu tim.

Lúc này Dư Nguyệt mới chú ý Lục Yếm Thanh chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, không có áo khoác ngoài.

Đứa bé này, đã lớn tới vậy rồi mà rời xa mẹ một chút là không biết phải mặc thêm áo sao?

Dư Nguyệt:... Không được mềm lòng, không được mềm lòng, không được mềm lòng...

Lục Yếm Thanh xoa xoa cánh tay: "Lạnh quá..."

Bức tường sắt trong lòng Dư Nguyệt lập tức sụp đổ, nháy mắt đã phản bội lí trí: "Vừa lúc anh có một ly trà sữa nóng ở đây, cậu cầm uống đi."

Dư Nguyệt nhét ly trà sữa không ai nhận vào trong ngực Lục Yếm Thanh, anh sợ Lục Yếm Thanh từ chối nên còn nhiệt tình giúp cậu nhét ống hút vào, đưa thẳng vào miệng cậu.

Lục Yếm Thanh không thích đồ ngọt, cậu từng nếm thử trà sữa cũng thấy không thích. Nhưng trà sữa này là do Dư Nguyệt đưa nên ngoại lệ.

Ống hút vẫn còn vương hơi ấm từ đầu ngón tay Dư Nguyệt, Lục Yếm Thanh ngậm ống hút, răng chạm vào đầu ống hút, nhẹ nhàng hút một ngụm. Yết hầu cuộn tròn, vị sữa đậm đà hòa quyện với hương thơm thanh nhã của trà xanh tràn vào cổ họng.

"Cảm ơn anh," Lục Yếm Thanh nở nụ cười ngây thơ, ngoan ngoãn: "Uống rất ngon."

Không biết vì sao, rõ ràng đó chỉ là hành động hút trà sữa bình thường, chỉ là cuộc nói chuyện bình thường nhưng Dư Nguyệt lại cảm thấy mặt mình có chút nóng lên không rõ.

... Đây có phải là sự quyến rũ chết người của Omega?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv