Tình yêu chính là như vậy, nhẫn nhịn đau thương, thống khổ chỉ cần người kia hạnh phúc. Có bao nhiêu đau khổ vì tình yêu, còn bao nhiêu hạnh phúc cũng chỉ vì tình yêu. Tình yêu vừa mang đến hạnh phúc, cũng vừa mang đến đau thương. Ngay từ khi còn nhỏ hắn đã bị chủ nhân mình chỉ đích danh mình làm thị vệ cho người, vì thế hắn liền mặc định mình chỉ có một người chủ nhân. Sống vì chủ nhân, chết cùng vì chủ nhân. Dẫu cho có phải làm những gì nên tội, chỉ cần là lời chủ nhân nói, bắt buộc phải làm. Chủ nhân nói sống thì sống, nói chết thì phải chết, tuyệt đối không có câu thứ hai.
Khi thấy chủ nhân phải chịu khổ sở bởi xuân dược. Thân là thị vệ bên người, đương nhiên cứu người quan trọng, hiến thân cũng gọi là hiến một chữ trung. Không nghĩ tới chính mình tận tâm tận lực, kết cục đổ máu chảy mồ hôi.
Tiếp xúc nhiều như vậy, về sau hắn nảy sinh cảm tình cũng là chuyện bình thường, thế nhưng bản thân hắn, lại luôn biết rằng, thân phận hắn là sao có thể so với chủ nhân, dù cho có yêu cũng chỉ dám yêu trong âm thầm.
Bình luận truyện