Giai Dĩnh vô cùng suy nghĩ về việc hôn sự này. Nó có quá nhiều lợi ích dành cho cô, thôi thúc cô đồng ý, thậm chí cô cũng hoàn toàn không có ác cảm với vị vương gia này, nên có cảm giác như mình bị người ta tính kế vậy. Cử Hy vương gia tuy ít nói, thực ra không nói tốt hơn, mỗi lần vị ấy nói cô đều không giữ nổi bình tĩnh, mặt lạnh, nhưng lại tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa hậu viện cũng trong sạch, cô sẽ không cần lo nghĩ về việc giải quyết những người lắm mưu nhiều kế, lại có vẻ ngoài nhu nhược yếu đuối.
Tuy nhiên, vị vương gia này bối cảnh lại vô cùng phức tạp, hơn nữa cô chắc chắn người này không hề đơn giản. Cô sợ bản thân sẽ bại lộ thân phận. Cô biết phu thê ở nơi này là sống với nhau cả đời, cũng đã nghĩ sẽ chia sẻ với phu quân tương lai, nhưng hiện tại cô vẫn chưa đủ sẵn sàng, vẫn là nên đính hôn trước sau đó mọi chuyện tính sau. Chuyện này vẫn là nên bàn lại với ông ngoại hoàng đế, bản thân cô cũng sẽ gặp riêng vương gia. Bàn bạc, giải quyết một cách nhanh chóng, gọn gàng luôn là cách làm việc của cô. Ngay hôm ấy, cô đã tiến cung để gặp hoàng thượng, sau khi nghe cô nói đính hôn và cũng có thể gả tới Đại Quốc hoàng thượng như già thêm vài tuổi. Ông bất đắc dĩ thở dài, con gái ông đã mất tại nơi đó, không được trở về quê hương, cháu gái lại muốn gả tới đó. Ông rất muốn ngăn cản, nhưng ngăn cản không nổi, đứa trẻ này vô cùng có chính kiến lại trưởng thành, giống Na Thị vậy. Một khi đã quyết định là cân nhắc rất nhiều trước đó và nhất định sẽ làm. Ông chỉ có thể làm chỗ dựa cho đứa nhỏ này. Năm đó, mẫu thân của nó gả đi cũng là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại đây là tự nguyện, không có sự ràng buộc. Hơn nữa, đứa trẻ cũng nói vị vương gia kia tuy lạnh lùng nhưng tinh tế, ông tin tưởng Mai nhi.
Chuyện này đã định, Cử Hy vương gia tuyệt đối sẽ không từ chối.
Cử Hy vương gia đã tới Tây Vực, lần trước mới chỉ là thư được gửi đi, lần này là người đến tận nơi, cô không thể nể mặt mũi của người ta. Vả lại đó là nước lớn, cũng không thể lấy trứng chọi đá.
Ngay sau khi yết kiến ông ngoại hoàng đế, cô mời Cử Hy tới Yên Lâm trà, nơi này cũng nằm trong sản nghiệp của cô, hương vị trà chuyên về Đại Quốc, lão bản được cô mời về. Người này pha trà tuyệt đối ngon, hương vị thanh khiết, lại có chút đắng chát của trà, những vẫn giữ được hơi ấm của nước.
Một vị công tử vô cùng tuấn tú bước vào quán trà thu hút biết bao ánh nhìn của mọi người xung quanh. Tuy nhiên khác với sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của họ, gương mặt tạc tượng ấy lại lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng đưa mắt tìm tòi. Ngay khi thấy thân ảnh nhỏ hồng hồng ơtreen lầu, vị thiếu niên này đi tới. Tuy vô cùng thanh nhã bước chân vững vàng nhưng trông lại có vẻ gấp gáp.
Hắn nhìn cô gái trước mặt. Môi hồng răng trắng, lông mày mềm mại, đôi mắt long lanh, lông mi cong rung nhè nhẹ, làn da non nớt trắng hồng. Cô gái nhỏ này là của hắn. Tương lai chính là tiểu vương phi đáng yêu. Dù lớn hay nhỏ vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Hắn nhớ lần đầu bế cô, khi cô còn ở trong nôi, nhỏ bé, trắng hồng, miệng cười liên tục ê a, đôi mắt lúng liếng nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé nắm ngón tay không buông. Từ đó hắn đã nhận định, cô gái nhỏ này sinh ra đã thuộc về hắn. Thực sự như vậy, bao nhiêu năm như vậy, hắn sắp lại được ôm cô rồi, có lẽ cô vẫn mềm mại như ngày ấy.
Giai Dĩnh bối rối, có phải vị vương gia này bị sao hay không, cứ nhìn cô chằm chằm không rời, rồi cười dịu dàng vô thức. Cô chỉ thấy lạnh sống lưng. Không lẽ vị này nghẹn lâu quá nên có vấn đề. Hai đời cộng lại cũng sắp ba mươi, cô không dám nghĩ sẽ gặp trường hợp như này. Ấn tượng của cô, vị này vô cùng lạnh lùng chứ không giống người trước mặt. Cô khẽ ho nhẹ một tiếng, vị kia như bừng tỉnh, thôi nhìn cô, trở lại vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc. Đây mới là người cô biết.
Nâng tay uống trà, môi mỏng khẽ nhấp
"Trà ngon"
Rồi ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, nhưng lần này không nhìn ra chút cảm xúc nào.
"Vương gia, chuyện thành hôn.."
Lông mày khẽ nhíu lại, không khí liên tục xuống thấp, áp lực vô hình khiến cô ngạt thở. Đáng sợ quá
"Thực ra, chuyện thành hôn khá đường đột, chúng ta có hay không có thể đính hôn trước"
Lông mày nhíu chặt hơn. Tuy nhiên không khí cũng bớt áp lực hơn rất nhiều
"Dù sao chúng ta cũng cần thời gian tìm hiểu, đúng không"
"Được,
Sáng mai tới cổng thành"
Sau đó để lại cho cô một bóng lưng vô tình. Vậy là đồng ý sao, nhưng tới cổng thành làm gì, không lẽ vương gia muốn quay lại Đại Quốc, người làm chính sự quả không dễ dàng gì.
Bóng lưng lạnh lẽo kia trong lòng vô cùng sung sướng. Thật ra ngay khoảnh khắc ấy, hắn vô cùng bối rối. Chưa bao giờ hắn nghĩ cô sẽ từ chối mình, kể cả khi bé hay khi ở Vân Am, dù không nhớ hắn nhưng lại vô cùng dung túng (thực ra là không chấp đó anh). Hắn sợ cô sẽ từ chối mình, hắn sợ bản thân không giữ bình tĩnh được sẽ ép buộc cô, cô sẽ ghét hắn. Ngay khi cô nói đính hôn, cần thời gian tìm hiểu, hắn mới biết là mình quá vội vã, tiểu vương phi là đang lo lắng tiền hôn nhân. Không sao, hắn sẽ đối với cô như bảo vật, dung túng cô hết thảy nhưng tuyệt đối không được rời xa. Nếu không hắn không biết bản thân sẽ làm gì