Giang Lăng là một bạn thụ đẹp lộng lẫy, cả nữ nhân và nam nhân đều phải thèm khát vẻ đẹp hoàn mỹ ấy của cậu. Hơn nữa, cậu cũng rất hiền, tốt tính và ngoan ngoãn (cả ngoài đời và khi lên giường. Còn bạn công là Nguỵ Tần, là chủ nhân của Giang Lăng, lời nói có trọng lượng và quyền lực vô cùng, gọi ai là người đấy phải vâng phải dạ. Khá lạnh lùng nhưng cũng có phần ôn nhu. Giang Lăng đã đồng ý trở thành người làm cho Nguỵ Tần. Gọi dạ bảo vâng. Và khi lên giường thì khá là “bốc lửa”. Bạn thụ van xin hoài luôn ấy. Cơ mà thụ hiền tuỳ lúc nhá, phải có điều kiện đàng hoàng, còn không thì “tạm biệt, hẹn gặp bạn lần sau”. Có lẽ Giang Lăng chỉ hiền với Nguỵ Tần và ngược lại, Nguỵ Tần chỉ ôn nhu với Giang Lăng.
“... Chủ nhân... xin anh…”
Rèm cửa sổ xa hoa khép hờ mơ hồ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, bên trong gian phòng tối mờ, thanh âm thân thể giao hợp vang lên bành bạch, mùi vị dâm mỹ cuồng loạn bao trùm.
Trên chiếc giường rộng lớn, nam nhân da thịt trắng nõn đang quỳ gối nằm úp sấp, hai tay bị dây thừng đỏ trói buộc sau lưng, tuy rằng đôi mắt bị mảnh vải đen bịt chặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên dưới của cậu đang bị kẻ khác mãnh liệt khống chế; ngọc hành xinh đẹp lại bị dây vải quấn chặt nhiều vòng, khổ sở đến tím trướng.
Bình luận truyện