Ác Nữ Điên Cuồng Và Tổng Tài Cấm Dục!!!

Chương 15: Ăn cắp lại còn la làng!



Nếu như hôm nay không chịu thừa nhận thì đừng trách ta đánh chết con.

Chưa dứt lời, cánh cửa lớn của Sở đột nhiên bị ai đó một cước đạp tung ra. Một giọng nói khủng bố chợt vang lên xé tan bầu khí khó chịu bên trong.

- Để tôi xem thử hôm nay ai dám động vào một cọng tóc của cô ấy?

Một giọng nói kinh người vang lên từ sau lưng khiến toàn bộ những người ở đó đều trở nên đứng hình, tất cả đều im phăng phắc hướng mắt nhìn theo chỗ phát ra giọng nói uy vũ kia.

Bạch Ly nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt cô biến sắc, trong lòng chỉ biết không ngừng thầm cầu nguyện. Cho rằng là bản thân nghe lầm đi.

Không! Không thể nào là hắn ta được.

Làm sao mà tên khốn đó có thể tìm đến tận đây được chứ?

Rõ ràng đêm qua bên trong phòng tối đen như mực, anh ta căn bản không thể nhìn rõ được cô là ai, càng huống chi là tìm đến tận cửa đòi người.

Mà nếu như có đòi ì cũng là đòi Phương Ly Nhi. Cô ta mới là bảo bối cưng sủng đầu tim của hắn, không phải là cô.

Cho dù giữa bọn họ đã phát sinh loại quan hệ kia thì sao chứ? Hắn cũng đâu thiếu phụ nữ hầu hạ dưới thân, việc gì phải mò đến tận đây chỉ để tìm cô?

Cô sợ hãi cái gì chứ?

Theo hướng mắt của Sở Quân Tùng, một người đàn ông cao lớn, khí thế bức người chầm chậm tiến vào.

Trên người anh ta khóa một bộ quân phục độc nhất vô nhị, bên cạnh còn dắt theo một khẩu súng ngắn thuộc hàng tân tiến bậc nhất, vừa nhìn Sở Quân Tùng liền nhận ra đây không phải là ai khác. Chính là Đại Tư Lệnh đế quốc khét tiếng là tàn bạo độc nhất vô nhị của Nam Thành, Uông Tử Thần.

Khí chất cao ngạo, từ khắp tỏa ra một khí thế áp bức vô cùng, đôi mày kiếm sắc sảo càng tôn lên thêm đường lại bài khắp người nét hoàn mỹ trên gương mặt của hắn. Khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đó liền câm nín, không rét mà run, cảm giác cung kính mà sợ hãi bội phần.

Ánh mắt sắc lạnh như dao của Uông Tử Thần vừa bước vào liền xoáy sâu vào cơ thể nhỏ bé của Bạch Ly đang quỳ dưới sàn. Hình dáng này khiến hắn có cảm giác thân thuộc không tả được.

Nhưng tuyệt nhiên Bạch Ly vì sợ hãi vẫn không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn định tiến lại gần để nhìn cho rõ mặt của Bạch Ly. Nhưng còn chưa kịp đi đến liền bị Sở Quân Tùng chặn lại. Ông ta lấy hết dũng khí, khép nép đi đến trước mặt Uông Tử Thần cung kính hỏi.

- Uông Tư Lệnh hôm nay đại giá quang lâm đến nhà họ Sở của chúng tôi có việc gì vậy ạ?



Uông Tử Thần hừ lạnh, hoàn toàn không hề để ông ta vào trong mắt.

- Hôm nay tôi đến đây là để bắt người.

Sở Quân Tùng lại càng ngạc nhiên hơn.

- Bắt ai? Nhà chúng tôi làm ăn lương thiện, tuân thủ pháp luật thì làm gì có chuyện phạm tội gì?

Uông Tử Thần nhéch môi cười lạnh, không vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề.

- Tối hôm qua, có một con mèo hoang lẻn vào phòng tôi cưỡng ép sau đó đoạt đi một thứ rất quan trọng của bổn Tư Lệnh. Ông nói xem, tội này nên xử như thế nào?

Bạch Ly cúi đầu nghe hắn nói mà như sét đánh bên tại. Cô lẻn vào phòng hắn là đúng, cưỡng ép hắn là đúng nhưng cô nhớ mình đâu có đoạt đi thứ gì quan trọng của hắn đâu.

Đúng là tên khốn nạn xấu xa, ăn cắp lại còn la làng!

"Là trinh tiết của Tử Thần, cái này rất quan trọng nha. Sơ hở một cái là bị mất đời trai liền." Triệu Sơn đứng bên cạnh nói thầm trong miệng.

Mặc dù biết rằng đường đường là đấng nam nhi lại đi bắt đền một cô gái cướp trinh. Nghe thì có hơi khốn nạn thật nhưng Uông Tử Thần chẳng lẽ chưa đủ khốn nạn sao? Hắn còn sợ mà không khốn nạn hơn thế nữa.

- Chuyện này... nhà tôi không có nuôi mèo.

Vậy nuôi con gái thì có không?

Nói xong, Uông Tử Thần liền lấy sợi dây chuyền kia đưa ra trước mặt Sở Quân Tùng chất vấn.

- Vậy ông có nhận ra sợi dây chuyền này hay không?

Sở Quân Tùng lập tức hoang mang, tại sao sợi dây gia bảo của nhà bọn họ lại ở trong tay Uông Tử Thần?

- Tại sao... Ngài lại có được sợi dây chuyền này? Nó là dây chuyền gia bảo nhà họ Sở chúng tôi.

- Vậy thì ông còn gì để chối cãi nữa? Con gái của ông chính là đêm qua nhân lúc tôi đi tắm đã lẻn vào trong phòng ngủ của tôi, sau đó chính là làm ra một số chuyện trên giường mà tôi tin chắc không cần tôi phải đích thân nói ra chắc ông cũng đã hiểu.

Vậy ý của Uông Tử Thần đây chính là đêm qua con gái ông ta đã cưỡng đoạt hắn ta.

- Không thể nào!



- Ông không tin tôi sao? Uông Tử Thần tôi không bao giờ bắt chẹt một người phụ nữ. Càng huống hồ chi đêm qua hai người đàn ông này còn có mặt ở đó để làm chứng cho tôi.

Nói rồi Uông Tử đến trước mặt hai gã đàn ông đang quỳ dưới sàn. Hắn dùng chân trái đạp thật mạnh lên bả vai của gã đàn ông kia.

Gương mặt gã đàn ông kia tái xanh, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh lẽo. Hắn không ngờ mình lại chọc đến cả Uông Tử Thần, biết vậy hôm nay đã không vì tham tiền mà đến đây đứng ra chỉ tội Bạch Ly. Bây giờ mà không khai thật, mạng hắn cũng khó mà giữ được.

- Sao nào? Đêm qua nếu như tôi nhớ không lầm thì hai người đang tìm kiếm một cô gái nhỉ?

Bị lời chất vấn của Uông Tử Thần đe dọa, toàn thân hắn run rẩy liên tục gật đầu.

- Không, ngài không có nhớ lầm. Đêm qua chúng tôi quả thực đã đến tìm Ngài.

- Vậy... Cô ta là ai?

Gã đàn ông khẽ liếc nhìn Phương Ly Nhi. Uông Tử Thần cũng theo hướng mắt của họ hắn nhìn đến Phương Ly Nhi. Đôi mắt sắc bén trong con ngươi đen thẩm nhìn người con gái xinh đẹp kia, chẳng lẽ cô ta chính là người con gái đêm qua.

Ly Nhi phát hiện ánh mắt Uông Tử Thần nhìn mình chằm chằm, hai má liền bất giác ửng đỏ. Một con người vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt như tượng tạc, khí chất phi phàm đến như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta được tận mắt nhìn thấy. Trong lòng liền nảy sinh một loại ảo tưởng, nếu như được làm vợ của một người đàn ông hoàn mỹ này, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người rất ngưỡng mộ

Nhìn thấy bộ dạng e thẹn vén tóc của Ly Nhi,

Bạch Ly chỉ thầm cười nhạt, quả nhiên bọn họ chính là định mệnh. Phương Ly Nhi kiếp trước chính là bảo bối trong lòng của hắn ta. Ba người bọn họ, kiếp trước hay là kiếp này đều bị số phận trêu đùa như vậy.

Cô vậy mà lại đi ngủ với kẻ thù, cho dù đã ngủ cùng thì sao chứ? Mặc định kết quả anh ta vẫn sẽ chọn Phương Ly Nhi mà thôi.

Một kết quả đã biết trước, hà cớ gì vẫn còn nuôi hy vọng anh ta đến đây là vì cô chứ?

- Uông thiếu...

Phương Ly Nhi quyết định lấy hết dũng khí đi đến định bắt chuyện với hắn nhưng lại bị hắn không thèm đếm xỉa đến.

- Ông có hai cô con gái mà nhỉ?

Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Ly đang quỳ dưới nền nhà kia, trước sau vẫn cúi gằm mặt giống như không nhìn thấy hắn. Đôi giày bóng loáng của hắn đang ở trước mặt cô.

- Này cô, cô ngước mặt lên cho bổn Tư Lệnh nhìn thử xem nào!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv